CHƯƠNG 504: AN NHIÊN UY HIẾP TỐNG VĨNH KỲ
Tay Ôn Yến nóng bỏng người, nhiệt độ nóng như lửa truyền thẳng tới trái tim của Tống Vĩnh Kỳ.
Bây giờ nhìn lại vẻ mặt Ôn Yến lúc ngủ, trước đó chẳng qua chỉ cảm giác mặt cô hơi đỏ, lúc này mới thấy không bình thường. Tống Vĩnh Kỳ hoảng loạn sờ lên trán Ôn Yến, nhiệt độ trên trán cô càng nóng hơn tay.
“Ôn Yến, Ôn Yến, nàng mau tỉnh lại đi.” Nỗi khủng hoảng giống như lửa cháy trên đồng hoang lập tức bùng lên trong lòng Tống Vĩnh Kỳ. Y khẽ gọi tên Ôn Yến, trong lòng lại đầy bi thương.
Trước đó, Ôn Yến rõ ràng mới tỉnh lại không lâu đã ngủ mất, có lẽ vừa rồi không phải là cô ngủ mà đã chìm vào trong mê man.
Tống Vĩnh Kỳ sốt ruột gọi tên Ôn Yến, y không dám nghĩ tới khả năng khủng khiếp kia. Nhưng y gọi hết lần này tới lần khác nhưng Ôn Yến đều không trả lời.
Thiên Sơn ở trong phòng khác cũng nghe được tiếng gọi đầy sốt ruột của Tống Vĩnh Kỳ. Nàng ấy hấp ta hấp tấp đi tới, nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ nửa quỳ ở đầu giường, sốt ruột nhìn Ôn Yến.
“Hoàng thượng , môn chủ sao vậy?” Thiên Sơn khẽ hỏi, bất an cũng giống như ngọn lửa cháy lên trong lòng.
“Nhanh sai người đi mời Gia Cát Minh tới đây. Bảo đám người Lam ngự y cũng lập tức tới ngay. Còn nữa, Thiên Sơn, có phải ngươi có chuyện gì gạt ta không? Sức khỏe của môn chủ các ngươi…” Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên nghĩ đến gì, chợt nhìn về phía Thiên Sơn, trên mặt dường như phủ một lớp băng sương vậy.
“Gần đây sức khỏe của môn chủ thật sự không tốt lắm. Mỗi lần ngài qua, môn chủ đều cố gắng chống đỡ để nói chuyện với ngài, gần đây ngài ấy rõ ràng ngủ nhiều hơn trước. Nhưng có thể là vì thời gian trước ngài ấy bị thương ở Khắc Châu, cho nên mới…”
Đây là lý do Ôn Yến dùng để chống đỡ với Thiên Sơn. Hôm nay Thiên Sơn nói ra ở ta mặt Tống Vĩnh Kỳ lại đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, khi nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, trong mắt nàng ấy cũng có phần chấn động.
“Vì sao không nói sớm cho ta biết?” Tống Vĩnh Kỳ đau lòng. Ban đầu mình đến làm bạn cũng là gánh nặng đối với cơ thể của Ôn Yến. Nếu y biết vậy, y nhất định sẽ khống chế tốt tình cảm mãnh liệt đang dâng trào trong lòng, chỉ cần Ôn Yến khỏe mạnh thì y nhất định có thể khống chế được.
“Ta cũng không ngờ sẽ…” Thiên Sơn cho rằng Tống Vĩnh Kỳ muốn nói tới chuyện môn chủ ngủ nhiều. Trước đó nàng ấy vẫn đau lòng vì môn chủ nghỉ ngơi ít, cho nên môn chủ bằng lòng nghỉ ngơi, nàng ấy cầu còn không được, sao có thể nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?
“Nhanh sai người đi mời đại phu.” Thấy Thiên Sơn còn muốn giải thích, Tống Vĩnh Kỳ vội vàng mở miệng nói. Y cảm thấy mình nhất định là điên rồi, tự nhiên đi hỏi tội vào thời điểm này.
Thiên Sơn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bảo người của Phi Long Môn hành động. Nhưng không chờ tới khi thái y và Gia Cát Minh chạy tới, Tống An Nhiên đã xông vào, nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Hoàng thúc để ta bắt mạch cho sư phụ.”
“Nhóc con đừng làm loạn nữa, ở đây chờ Gia Cát Minh qua đi.” Tống Vĩnh Kỳ thấy vẻ mặt chờ mong của Tống An Nhiên thì cũng hơi mềm lòng, nhưng nghĩ đến tình hình của Ôn Yến, y vẫn quyết đoán từ chối. Bây giờ Ôn Yến đang hôn mê, vẫn không nên để cho một đứa trẻ như An Nhiên tới quấy rầy cô thì thỏa đáng hơn.
“Sư phụ từng nói, không cho ta bỏ qua bất kỳ một cơ hội học tập nào. Mạch tượng của sư phụ bây giờ không chừng chính là mạch tượng ngàn năm một thuở. Nếu bỏ lỡ, ta sẽ nói cho sư phụ biết là Hoàng thúc không cho ta bắt mạch.” An Nhiên nhìn lướt qua Ôn Yến, nói rất chắc chắn.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn đứa trẻ dám cả gan uy hiếp mình, lại không có cách nào nổi giận. Y kéo tay An Nhiên lại, khẽ nói: “Sức khỏe của sư phụ ngươi bây giờ thật sự không tốt, ta sợ ngươi bắt mạch sẽ ảnh hưởng đến nàng…”
“Nhưng bây giờ sư phụ đang hôn mê, ta căn bản sẽ không ảnh hưởng đến sư phụ được.” Bởi vì Tống Vĩnh Kỳ không để cho mình bắt mạch, khiến An Nhiên đề phòng nhìn Tống Vĩnh Kỳ, hoàn toàn không để ý tới lý do của y.
“Nhưng…” Tống Vĩnh Kỳ còn muốn giải thích, nhưng An Nhiên thậm chí còn chẳng chịu nghe, chỉ cười nói với y: “Nếu hoàng thúc không muốn bị sư phụ mắng, tốt nhất vẫn để cho ta đi bắt mạch đi. Hoàng thúc biết rõ vị trí của ta ở trong lòng sư phụ đấy.”
Không thể không nói, uy hiếp của An Nhiên… đúng là quá…
Tống Vĩnh Kỳ nhìn đứa trẻ trước mắt, dù thế nào cũng không thể liên hệ với thế tử nhát gan trong quý phủ của hoàng huynh trước kia.
Y có phần không rõ, vì sao một đứa trẻ ngoan ngoãn mới đi theo Ôn Yến trong thời gian không bao lâu lại trở nên xảo quyệt như vậy… Được rồi, thật ra là có hơi tinh quái.
“Hoàng thúc, ta bảo đảm sẽ không tổn thương đến sư phụ, người mà ta yêu quý nhất chính là sư phụ ta, ta…” An Nhiên khẽ cầu xin, đôi mắt sáng ngời cứ nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ. Tống Vĩnh Kỳ nghe giọng nói trong veo như nước của An Nhiên, cuối cùng vẫn không nhịn được đành phải đồng ý.
An Nhiên đắc ý bước lên vén ống tay áo của Ôn Yến lên, ngón tay chậm rãi đặt xuống trên cổ tay của cô, sắc mặt cậu bé nghiêm trọng, thỉnh thoảng lại có vẻ trầm tư…
Tống Vĩnh Kỳ không mong đợi An Nhiên có thể kiểm tra ra kết quả, nhưng nhìn vẻ mặt An Nhiên lúc thì rầu rĩ lúc lại thả lỏng, tim y cũng không nhịn được lên xuống theo vẻ mặt của An Nhiên.
Chờ Tống An Nhiên rút lại ngón tay từ trên cổ tay của Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ dường như đã quên mất An Nhiên là một đứa bé. Y nhìn chằm chằm vào Tống An Nhiên, chờ cậu bé mở miệng.
“Hoàng thúc, sư phụ trúng độc hơn năm tháng rồi.” Vẻ mặt Tống An Nhiên nghiêm trọng, nhìn Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn An Nhiên. Lần này, y cũng không dám coi thường đứa trẻ trước mặt với gương mặt non nớt, chỉ cao tới ngực mình nữa.
Trước đây không lâu, Ôn Yến để cho đại phu dân gian và đại phu trong phủ Trần Nguyên Khánh bắt mạch, bọn họ cũng không thể kiểm tra ra kết quả này.
Tống An Nhiên không chỉ từ trên mạch tượng nhìn ra được Ôn Yến trúng độc, còn biết thời gian cơ thể trúng độc.
“Có thể giải được không?” Tống Vĩnh Kỳ nơm nớp lo sợ hỏi, y thậm chí cũng không dám liếc nhìn An Nhiên nhiều, y sợ mình sẽ nghe được kết quả mà mình không muốn nghe nhất.
Tuy y đã sớm biết kết quả kia.
“Sư phụ có thể khống chế được chất độc này năm tháng đã là rất lợi hại rồi. Ta chỉ có thể khống chế ba tháng.” An Nhiên trả lời thật. Mặc dù lo lắng cho sức khỏe của Ôn Yến, nhưng lúc này cậu bé càng muốn biết sư phụ dùng cách gì mà khống chế được năm tháng.
“Có cách nào giải được không? Sư phụ của ngươi không có cách nào, còn ngươi thì sao? Ta nhớ ngươi có nghiên cứu về độc…” Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ rất chờ mong, An Nhiên cho y niềm vui bất ngờ hết lần này tới lần khác, lần này y thật sự hi vọng An Nhiên còn có thể cho mình niềm vui bất ngờ nữa.
Khi nói ra xong, y hơi hối hận, bởi vì khi Ôn Yến nói chuyện với hắn về An Nhiên, đã từng nói An Nhiên mê mẩn trong độc thuật, Ôn Yến không muốn sau này đồ nhi của mình làm bạn với độc mỗi ngày…
“Hoàng thúc, ta không biết giải độc.” An Nhiên nói thẳng. Từ khi bản thân quyết định buông tha nghiên cứu độc, cậu bé đã quyết định không liên quan gì với độc dược nữa. Cậu bé chỉ làm đại phu giỏi và có tâm như sư phụ muốn.
“Nếu… ý ta nói là nếu như, ngươi có thể giải được thì sao?” Tống Vĩnh Kỳ không biết nói thế nào mới có thể biểu đạt ra sự khẩn trương cùng sốt ruột của y lúc nào. Nếu An Nhiên thật sự có thiên phú khác thường giống như Khanh Nhi, vậy cũng không phải không có khả năng cậu bé chế tạo ra được giải dược.
Nếu Ôn Yến thật sự không tìm được cách giải độc, vậy An Nhiên…
“Ta cũng muốn cứu sư phụ, nhưng ta làm không được. Bắt đầu từ ngày sư phụ bảo ta quỳ trên mặt đất suy nghĩ, ta đã suy nghĩ kỹ về độc dược, cũng mất đi hứng thú đối với chuyện giải độc. Lần này sư phụ bị trúng độc, ta thậm chí không phân biệt được nó do những loại độc nào trộn thành. Ta không giống trước kia nữa.” An Nhiên hơi thất bại nhìn Tống Vĩnh Kỳ.
Cậu ta muốn cứu Ôn Yến hơn bất kỳ ai, không ai hiểu cậu bé hơn Ôn Yến, cũng không có ai hiểu cậu bé muốn gì hơn Ôn Yến. Ôn Yến chính là ánh đèn soi sáng cuộc đời tối tăm của cậu bé.