TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 605

CHƯƠNG 605: NHỚ MẪU THÂN

Tô Diễn có lòng hỏi lại, nhưng Kinh Mặc không nói lời nào, chỉ nhìn bản đồ trong tay, trên mặt đều là ý cười tươi rói.

Cô bé cười, giống như có ma lực làm cho người ta an lòng.

Nơi cuối cùng mà bọn họ đến lại là hồ Tư Nguyên.

Nước uống của dân chúng trong Thành Cẩm Lý đều lấy từ hồ Tư Nguyên, bây giờ bọn họ tới đây…

“Tiểu công chúa, người đang muốn…” Tô Diễn nghĩ đến khả năng kia, nhưng vẫn không thể tin được, trước mặt chỉ là một tiểu cô nương vô hại, làm sao có thể nghĩ ra biện pháp “thâm độc” như vậy.

Có điều cách này đúng là…

Nhưng mà dẫn theo một đội người ngựa nhiều như vậy đến hạ độc xuống hồ Tư Nguyên, việc này…

“Tiểu công chúa, người ở trong Thành Cẩm Lý đều biết chúng ta tới nơi này, nước dùng của bọn họ sợ là…” Tô Diễn nhẹ nhàng nhắc nhở, mặc dù hắn cảm thấy chắc chắn Kinh Mặc đã nghĩ tới trường hợp này rồi.

“Ai nói ta muốn động tay động chân vào nước uống, ta chỉ đi một vòng thôi, chỉ là đi một vòng thôi mà.” Kinh Mặc làm vẻ mặt vô tôi, Tô Diễn nhìn mà trong lòng không khỏi mặc niệm cho dân chúng ở Thành Cẩm Lý.

Bọn họ đã được trải qua, cho dù tự bọn họ không động tay động chân thì bọn họ cũng không dám uống.

Vùng Tây Bắc vốn khô hạn, giếng cứ mười cái thì chín cái cạn, nếu như mất đi hồ Tư Nguyên, sợ là dân chúng sẽ…

“Cho người bao vây tấn công Thành Cẩm Lý, nhân tiện gửi cho bọn họ một bức thư, nếu muốn sống tốt thì ngoan ngoãn đầu hàng, nếu như một ngày còn chưa đầu hàng, ta sẽ hạ độc vào trong nước, hai ngày nữa, nếu tâm trạng ta không tốt, ta sẽ cho người dẫn nước tưới thành.” Kinh Mặc chậm rãi nói, đáy lòng Tô Diễn không khỏi rùng mình một cái, hắn cảm thấy rất may mắn khi mình và tiểu công chúa không phải kẻ thù của nhau.

Dẫn nước tưới thành, Thành Cẩm Lý bị lụt là chuyện nhỏ, nhưng không có nguồn nước, người sống trong đây chỉ có một con đường chết.

“Vẫn là người lợi hại.” Tô Diễn không nhịn được giơ một ngón tay cái tán thưởng Kinh Mặc, Kinh Mặc chỉ cười, cô bé chỉ là nghe lời Lý Trường An, muốn cho người ta trở tay không kịp mà thôi.

Không ai ngờ tới, sau khi hạ Thành Thượng Lật, bọn họ sẽ tiến đánh Thành Cẩm Tú, cho nên Thành Cẩm Lý mới lơ là cảnh giác, ngay cả nguồn nước quan trọng như vậy cũng không phái người bảo vệ, vì thế cô bé mới có nhặt được món hời có sẵn.

Hơn nữa, ai cũng hướng mắt về chiến trường, đây dường như đa trờ thành bệnh chung của các tướng quân chinh chiến trên sa trường, chú ý nhiều nhất cũng chí có lương thảo, lại quên ngoại trừ lương thảo có thể chốn đỡ một tòa thành thì nguồn nước còn quan trọng hơn.

Có lẽ là vì chưa từng thiếu, chưa từng có ai dùng nguồn nước ra để uy hiếp, cho nên mới dễ dạng bị lợi dụng sơ hở.

“Vậy tiểu công chú, trận chiến này chúng ta còn cần đánh sao?” Mặc dù Trần Tử Hàm xuất thân từ Lục Lâm, nhưng nghe Kinh Mặc và Tô Diễn nói chuyện cũng hiểu được một nửa, hắn ta nhẹ giọng hỏi, trong mắt mang theo vẻ mơ hồ, không thể xung phong dẫn đầu trên chiến trường thì làm gì có công trạng, hắn ta chỉ muốn có thể biểu hiện tốt một chút trong trận chiến này.

“Ngươi dẫn người ở chỗ này trông coi, chỉ cần bảo vệ tốt nơi này, chúng ta sẽ có thể không đánh mà thắng, đến lúc đó, công đầu sẽ thuộc về người rồi. Có được công đầu đánh Thành Cẩm Lý, Trần lão nhị, ngươi có thấy ta thật sự đối với ngươi rất tốt không, chuyện gì tốt đều để lại cho ngươi.” Kinh Mặc cười nhìn Trần Tử Hàm kể công.

Cô bé cười híp mặt, trong sáng vô hại, bất kỳ người nào cũng đều không thể ngờ được chủ ý lợi dùng nguồn nước vừa rồi là của một tiểu cô nương dịu dàng trước mặt này.

“Công chúa đương nhiên đối với ta rất tốt, ta…” Sau trận Thành Thượng Lật, Trần Tử Hàm đã trở thành Thiên Phu Trưởng, hắn ta cực kì cảm kích Kinh Mặc, bây giờ nghe nói lại dành công công đầu cho mình, hắn ta gần như đã thấy được tương lai tốt đẹp của mình.

“Biết ta đối tốt với người là được.” Kinh Mặc cười, ra hiện Tô Diễn lên ngựa rời đi, Trần Tử Hàm thì dẫn các anh em thổ phỉ của mình và đám thủ hạ phòng thủ nghiêm ngặt, tiểu công chúa đã nói rồi, hồ Tư Nguyên là điểm mấu chốt để quyết định chiến thắng.

Kinh Mặc đóng góp chủ ý của mình xong thì mặc kệ mọi thứ, đây là lý do vì sao cô bé dẫn theo Tô Diễn, Tô Diễn thiếu nhất là kinh nghiệm thực chiến, trong cuộc chiến như vậy có thể rèn luyện được năng lực thực chiến và năng lực tùy cơ ứng biến.

Kinh Mặc tự nhiên đi theo phía sau đại quân thoải mái nhàn hạ, đúng vậy, cực kỳ phóng túng thoải mái. Sau khi nói ra chủ ý của mình, Tô Diễn đã cung phụng Kinh mặc như thần linh, nếu không phải chiến sự bắt buộc, Tô Diễn chỉ muốn tự mình ra tay đi tìm về cho Kinh Mặc những thứ mà cô bé muốn.

Mà Tô Diễn thì bận đến độ sứt đầu mẻ trán, cũng may, kết quả tốt.

Quân vây bốn mặt, ngăn chăn nguồn nước, sự uy hiếp thế này đã đủ khiến quan quân trong Thành Cẩm Lý sụp đổ.

Thế nhưng các binh sĩ của Đại Lương còn muốn dẫn nước dìm thành, màn đe dọa thế này, bọn họ cũng không dám nghĩ tới hậu quả.

Cho nên, tước vũ khí đầu hàng gần như trở thành chuyện vô cùng thuận lợi, nhất là khi dân chúng trong Thành Cẩm Lý biết quân Đại Lương dẫn nước dìm thành, lập tức thấy lo lắng, bối rối không thôi…

Sau khi tước vũ khí của Thành Cẩm Lý, Tô Diễn chỉnh đốn lại quan binh trước, sau đó lập tức chĩa kiếm về Thành Cẩm Lý.

Tin tức Đại Lương không tốn một binh một tốt nào hạ được Thành Cẩm Lý nhanh chóng được truyền tới Thành Cẩm Tú, lúc đầu Thành Cẩm Tú vững như thành đồng vách sắt lập tức trở nên tâm hoảng ý loạn.

Sao có thể? Rõ ràng quân Đại Lương không có hàng động lớn gì, lại có thể biến Thành Cẩm Lý thành đồ trong tay bọn họ?

Quân phòng thủ, quan binh của Thành Cẩm Lý sao lại ngay cả nguồn nước mà cũng không bảo vệ được, để cho người ta kẹp cổ, chỉ có thể giơ tay chịu trói.

Nếu như muốn trách, chỉ có thể trách Đại Lương ra quân trước giờ đều không đi đường thường, nếu như dựa theo cách thức tiến công đánh các thành trước đó, chính là đánh bại Thành Thượng Lật, thì Thành Cẩm Lý cũng cần ít nhất một tháng, mà thương vong thì càng khó tính ra…

Nhưng bây giờ, Đại Lương lại gần như không chịu bất kỳ thương vong này đã nắm được Thành Thượng Lật và Thành Cẩm Lý trong tay.

Lương thảo tiếp tế của Thành Cẩm Tú bị cướp mất, lại bị kìm hãm từ hai phía, cho dù lựa chọn thủ vững thì ngày thành vong cũng không xa.

Thành chủ và quan binh của Thành Cẩm Tú coi như không chịu khuất phục, cố gắng thủ thành nữa tháng, cho đến khi lương thảo cạn kiệt mới đầu hàng, thì quân Đại Lương vẫn không có thương vong gì lớn, ngược lại là Thành Cẩm Tú, thương vong nhiều, tiếng oán than của dân chúng càng thêm dậy trời.

Cuối cùng Kinh Mặc cũng gặp được Lý Trường An, thấy Lý Trường An, cô bé cười nói: “Trong vòng ba tháng, Lý tướng quân thu được ba thành, công trạng vĩ đại thế này, phụ hoàng còn không biết phải phong thưởng cho tướng quân thế nào đâu.”

“Tiểu nha đầu, cháu biết rõ, công lớn này thuộc về cháu. Cháu khá lắm, thông mình thế này, coi như không làm xấu mặt mẫu thân cháu.” Lý Trưởng An thở dài một hơi.

Nghĩ tới môn chủ có thể vì dân chúng mà không cần tính mạng, trong lòng Lý Trường An vẫn luôn thấy tiếc thương.

“Đó là đương nhiên, phụ hoàng cũng thấy tự hào vì cháu, cháu…” Kinh Mặc nghe Lý Trường An khen ngợi mình, cực kỳ vui vẻ nói, có điều nói được nửa câu, cô bé đột nhiên thấy mất mát, thở dài nói: “Cháu chỉ muốn cho bọn họ biết, các người đánh trận thì đánh trận, sau này đừng dính dáng đến trẻ nhỏ, trẻ nhỏ không dễ chọc đâu.”

Đây là nguyên nhân vì sao cô bé kiên trì muốn đánh chiếm được Thành Thượng Lật và Thành Cẩm Tú, cô chỉ muốn cho nước Tử Húc biết mình không dễ chọc.

Nhưng sau khi vui mừng, cô bé lại càng nhớ phụ hoàng và mẫu thân, nhất là khi có ai đó nhắc tới bọn họ.

Đã lâu rồi không được gặp mẫu thân, mặc dù mình bị bắt nhưng lại chiếm được Thành Thượng Lật, Thành Cẩm Tú và Thành Cẩm Lý, chắc mẫu thân sẽ không còn tự trách bản thân sơ ý nữa nhỉ?

Lý Trường An nhìn ánh mắt tràn đầy phiền muộn của cô bé, cười nhéo mặt cô bé, Kinh Mặc ngẩng đầu lên nói: “Lý thúc thúc, cháu muốn hồi kinh, chắc chắn mẫu thân rất nhớ cháu, cháu cũng nhớ ssmẫu thân, đêm qua cháu còn mơ thấy mẫu thân nữa.”

Đọc truyện chữ Full