TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 620

CHƯƠNG 620: CẢ THẾ GIỚI

Lộ công công ở trong đại điện không nhận được câu trả lời của hoàng thượng, đành phải vội vã để Thiên Sơn vào trong truyền lời.

Thiên Sươn có chút lưỡng lự, chuyện mà Lộ công công muốn bẩm báo là chuyện rất gấp, thế nhưng bây giờ chủ tử đang sinh con, cửu tử nhất sinh, hẳn lúc này ngài ấy cũng mong hoàng thượng có thể ở bên cạnh mình.

“Ta tới cổng thành phía bắc trước đây.” Tống Vĩnh Cung tất nhiên cũng biết Thiên Sơn đang do dự điều gì, bây giờ đối với Tống Vĩnh Kỳ thì ở cạnh Ôn Yến chính là chuyện quan trọng nhất, còn về phần giang sơn xã tắc sự an toàn của kinh đô thì thân làm hoàng huynh hẳn phải giúp hắn chia sẻ mới phải.

“Vương gia.” Dĩnh Nhi lo lắng nhìn Tống Vĩnh Cung, lần này quân đội Nam Chiếu tấn công vào kinh thành chắc chắn sẽ khó xử lí hơn mấy tên thổ phỉ nhiều, bọn chúng âm mưu chuyện này từ lâu, vô cùng nguy hiểm.

“Dĩnh Nhi, cứ ở đây chờ tin tốt của Ôn Yến đi, chắc chắn nàng ấy có thể vượt qua được.” Tống Vĩnh Cung chậm rãi nói, tuy bọn họ đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất, song ngay lúc này bọn họ vẫn sẽ cùng mong đợi một kết quả tốt nhất.

“Được, ta và con cùng đợi chàng về.” Dĩnh Nhi dịu dàng cười, nụ cười ấy khiến lòng Tống Vĩnh Cung đau sót, mà lúc này Du Quý thái phi cũng đứng dậy bước tới bên cạnh hắn, đoạn bà ta do dự một lúc rồi nói: “Hãy cứ yên tâm mà đi.”

“Mẫu Phi, con phải đi đây.” Tống Vĩnh Cung nhìn Du Quý thái phi rồi lại nhìn sang Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi gật gật đầu, nàng hiểu ý hắn, mỗi lần trước khi xuất chinh hắn đều sẽ giao Du Quý thái phi cho nàng chăm sóc, lần nào nàng cũng đồng ý, hắn đâu biết rằng từ sâu trong đáy lòng nàng đã xem Du Quý thái phi như mẫu thân của mình từ lâu, sau khi Tống Vĩnh Cung rời khỏi thì Du Quý thái phi vào hai con từ lâu đã trở thành một phần quan trọng như chính bản thân nàng vậy, cùng sống cùng chết.

Du Quý thái phi chỉ biết gật đầu, trong lòng bà có vạn lời muốn bộc bạch, song lại chẳng thốt ra được câu gì.

Con trai của bà mang trong mình dòng máu của hoàng tộc, hiện giờ triều đình và xã tắc đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn buộc phải đứng ra gánh vác thôi.

Là hoàng huynh, Tống Vĩnh Kỳ đã vì hắn mà hy sinh rất nhiều, giờ đây là lúc để hắn bảo vệ đệ đệ của mình.

Tống Vĩnh Cung rời đi, bầu không khí trong phòng yên tĩnh như bị ngưng đọng, đám người Thái Hậu vẫn cứ im lặng ngồi đó, như thể mọi chuyện xảy ra ngoài thành không hề liên quan tới mình vậy.

“Thái Hậu, hay là cứ nói cho hoàng thượng một tiếng đi, chuyện lần này không đơn giản đâu.” Tuy Vương gia đã đi rồi, song Lộ công công vẫn cứ sốt ruột lo âu, từ lúc Hoàng thượng lên ngôi tới nay vẫn chưa bao giờ gặp phải mốt nguy hiểm to lớn như vậy.

“Đợi thêm chút nữa đi, để hắn ở bên Ôn Yến thêm một lúc.” Thái hậu cũng đang rất do dự, lần này quân Nam Chiếu bao vây kinh thành, tình thế rất nguy cấp, nếu Tống Vĩnh Kỳ không ra mặt giải quyết thì sau khi chuyện này kết thúc chắc chắn sẽ phải chịu sự chỉ trích của bề tôi, bởi vì giang sơn này chính là trách nhiệm của hắn, như còn Ôn Yến thì sao? Nếu đây là những giây phút cuối đời của nàng ấy, vậy thì hai người sẽ bỏ lỡ thời khác cuối cùng bên nhau…

Bà là Thái hậu, là nữ nhân đứng đầu quốc gia, nhưng bà cũng là một người mẹ.

Và vào thời khắc gian nguy này, bà đã lựa chọn sẽ làm một người mẹ.

Bời bà biết rõ con của mình đã hi sinh bao nhiêu điều vì đất nước này, và hắn cũng không còn nhiều thời gian để ích kỷ như vầy nữa.

Lộ công công thấy Thái hậu đau buồn quay mặt đi rồi gạt lệ thì trong lòng cũng rất áy náy, chỉ biết ngây ra đó đợi tin tức trong tẩm cung.

“Thái hậu, lần này sư huynh buộc phải đích thân ra trận thôi, nếu không…” Sau khi biết chuyện này thì Khanh Nhi cũng sững người, nàng ta biết sẽ có một ngày như hôm nay, cho nên mấy hôm nay mới luôn tới tìm sư huynh, muốn nói chuyện này cho huynh ấy, nhưng nàng ta đã tới muộn rồi.

Nàng ta không thể xông thẳng vào trong điện, và y lại không muốn gặp nàng ta.

Lúc này trong đầu nàng ta vang vọng những lời mà Tống Vân Lễ đã nói với mình trước kia, chỉ cần Tống Vĩnh Kỳ không chịu ra mặt thì ắt sẽ trở thành một người nam nhân chỉ vì nữ nhân mà không màng việc nước, nam nhân như vậy không xứng giữ ngôi hoàng đế.

Tống Vân Lễ rất giỏi việc đánh vào tâm lý kẻ khác, nếu Tống Vĩnh Kỳ không ra trận thì đội quân Nam Chiếu mà hắn ta suất lĩnh sẽ không còn là mối nguy lớn nhất nữa, điều đáng sợ hơn hết chính là việc Tống Vĩnh Kỳ sẽ làm mất lòng dân chúng.

Nếu vậy thì dù Tống Vĩnh Kỳ có cần kiệm liêm chính yêu dân như con cỡ nào, dù y có cố gắng cỡ nào thì cũng không thể vãn hồi được lòng dân nữa.

Thái hậu trừng mắt nhìn Khanh Nhi một cái, không nói lời nào, bà không còn buồn đả động gì tới nữ nhân này nữa…

Bầu không khí trong cung Thải Vi lại im phăng phắc, mọi người ở đây ai nấy đều đang rất căng thẳng, bọn họ thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kèn lệnh vang lên từ ngoài thành, và cũng nghe thấy giọng nói khe khẽ cũng Gia Cát Minh và An Nhiên truyền tới từ trong phòng ngủ.

Thời gian lúc này như thể đã ngưng đọng lại, nhưng cũng như thể đang vụt qua rất nhanh, nhưng mãi vẫn chưa nghe được tin Ôn Yến đã thành công sinh hạ đứa bé.

Vào lúc này lại có người từ bên ngoài xông vào nói với Lộ công công: “Lộ công công, không ổn rồi, trong thành có tin đồn rằng quân Nam Chiếu bao vây kinh thành là vì Ôn Yến môn chủ hãm hại công chúa Vân Thâm của Nam Chiếu, vua Nam Chiếu vì quá tức giận mới làm thế, còn có lời đồn rằng lý do mà tới bây giờ Hoàng thượng vẫn chưa xuất hiện là do đã chìm đắm trong sắc đẹp của Ôn Yến môn chủ, bọn họ…”

Tên tiểu thái giám kia vội nói chuyện với Lộ công công, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của Thái hậu đang đứng đằng xa đã lạnh băng.

“Nói bậy, Ôn Yến đã hôn mê hơn bốn tháng nay, chuyện của công chúa Vân Thâm chỉ mới xảy ra hai tháng, sao bọn họ có thể…”

Đúng là vô liêm sỉ quá mức, trong đầu Thái hậu lúc này chỉ còn lại mấy chữ này.

“Thái hậu, lúc trước có tin đồn là sức khỏe của Ôn Yến môn chủ đã hồi phục phần nào, mà không biết Hoàng thượng vì lý do gì đã không phủ nhận tin này, bởi vậy nên…”

Lộ công công trông thấy khuôn mặt tái nhợt của Thái hậu thì cũng lên tiếng giải thích.

“Ai…” Thái hậu nghe Lộ công công nói vậy thì cau chặt mày lại, cuối cùng cũng chỉ biết nặng nề thở dài một tiếng.

“Nói cho Hoàng thượng biết đi, nếu để môn chủ biết lúc này Hoàng thượng vẫn cố chấp ở cạnh mình thì chắc…” Thiên Sơn vốn vẫn đang cản Lộ công công nãy giờ lúc này lại do dự thoáng chốc rồi nói với Thái hậu.

Nàng hiểu rất rõ tính của Ôn Yến, nàng ấy đến cả tính mạng cũng dám hy sinh để giúp Tống Vĩnh Kỳ giữ gìn giang sơn, lúc này nếu nàng ấy còn giữ được chút tỉnh táo thì chắc chắn sẽ khuyên Tống Vĩnh Kỳ ra trận ngay.

Thiên hạ thái bình, dân giàu nước mạnh, đó chính là lý tưởng của Hoàng thượng và cũng là điều mà môn chủ hằng theo đuổi.

Thái hậu nhìn Thiên Sơn, đôi mắt dần đẫm lệ, Thiên Sơn hiểu chủ tử của mình, bà tất nhiên cũng rất hiểu con bé Ôn Yến ấy.

Nhưng mỗi lần có hiểm nguy đều phải để nàng ấy chịu uất ức, điều đó khiến cho người làm mẹ chồng như bà thấy áy náy vô cùng.

“Đợi thêm lát nữa đi, để Hoàng thượng ở cạnh nàng thêm một lúc, một lúc nữa thôi, có lẽ đứa bé sắp ra đời rồi.” Thái hậu nhẹ giọng nói, như thể đang cố thuyết phục mọi người, cũng như đang thuyết phục chính bản thân mình.

Nhưng thời gian sẽ không bao giờ trôi chậm lại để cho những người có tình thêm thời gian bên nhau, dù chỉ là một phút thôi.

“Thái hậu, ngoài kia quân địch sắp tấn công vào thành rồi, sức mạnh của quân đội Nam Chiếu quá khủng khiếp, Trần tướng quân thủ vệ kinh thành nói rằng có lẽ bọn họ sẽ không kiên trì được thêm bao lâu nữa…”

Tình thế nguy cấp, Hoàng thượng buộc phải ra mặt thôi.

Thái hậu lại thở dài, phất tay ý bảo Thiên Sơn hãy đi vào trong phòng nói cho Hoàng Thượng biết chuyện này, Thiên Sơn vội quay người đi vào trong phòng ngủ, đập vào mắt nàng ta là ánh mắt si mê triền miên của Tống Vĩnh Kỳ khi nhìn về phía Ôn Yến, y nắm chặt lấy tay nàng, dường như nàng là cả thế giới đối với hắn.

“Không đau, Ôn Yến, sẽ không đau nữa đâu.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, như thể đang vỗ về một đứa trẻ ngang bướng, trái tim của y lúc này mềm nhũn, nếu sớm biết đứa bé trong bụng sẽ khiến nàng phải chịu đau đớn ngay cả trong cơn mê man thì hắn chẳng thà không có nó.

Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, đã không còn sự lựa chọn nào khác.

“Yên tâm, ta sẽ luôn ở bên nàng, sẽ luôn chăm sóc nàng, giống như nàng luôn bảo vệ ta vậy.” Tống Vĩnh Kỳ lại khe khẽ cất lời, dường như y không hề nhận thấy Thiên Sơn vừa bước vào phòng.

Lúc này đây, Ôn Yến chính là cả thế giới đối với hắn.

Đọc truyện chữ Full