TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 652

CHƯƠNG 652: ÔN YẾN LÀ THÁI TỬ PHI?

“Thiên Sơn, ta hy vọng nàng chính Ôn Yến của ta hơn bất cứ ai.” Dứt lời, Tống Vĩnh Kỳ thở dài một hơi, chàng cũng sợ, ngộ nhỡ nàng không phải là Ôn Yến của mình thì chàng phải làm thế nào?

“Dung mạo có thể cải biến, nhưng tính tình sẽ không đổi, chưởng môn không coi chúng tôi là nô tài nên mới dùng tính mạng để che chở, chỉ cần dựa vào điểm này, nàng chắc chắn là chưởng môn.” Thiên Sơn chưa nhìn thấy người mà Tống Vĩnh Kỳ kể, nhưng chỉ cần dựa vào chuyện này, nàng gần như có thể chắc chắn.

Trên thế giới này, phụ nữ có thể giống Ôn Yến không nhiều, nhất là còn có gương mặt giống hệt Ôn Yến.

“Ừm, ngày mai ta dẫn ngươi đi gặp nàng một chút.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ trầm giọng trả lời.

“Hoàng Thượng, ngày mai hay là thôi đi, hôm nay nàng cảm nhận về chúng ta không tốt, nếu ngày mai chúng ta đi tìm nàng, nàng sẽ đuổi chúng ta đi.” Nghe thấy dự định của Tống Vĩnh Kỳ, đáy lòng Lộ công công đã kêu than ngập trời. Ông ta thậm chí có thể tưởng tượng được, nếu ngày mai chủ tử tự mình đi gặp chưởng môn Ôn Yến, nhất định sẽ bị đuổi đi, nhất là người hầu gái nhỏ của nàng, sức chiến đấu thật sự là anh dũng, không hề kém Thiên Sơn…

“Vậy ngày kia chúng ta đi thì nàng sẽ có cảm nhận tốt về ta sao?” Tống Vĩnh Kỳ cũng biết mình không nên đi chọc rủi ro, nhưng nếu không đi, chàng phải lấy lý do gì để gặp được Ôn Yến chứ? Hiện chàng hận không thể từng giây từng phút ở bên nàng.

“Chủ tử, chúng ta hãy nghĩ biện pháp tình cờ gặp mặt đi, nếu đến tận cửa thì chúng ta sẽ không được chào đón đâu.” Lộ công công thấp giọng nói, đáy lòng hết sức sợ hãi. Khi đối mặt với chuyện của chưởng môn Ôn Yến trong lòng chủ tử của chàng sẽ đại loạn, sẽ làm việc không theo lẽ thường, nếu như làm như vậy, thật không thể tưởng tượng được hậu quả…

“Không thể quang minh chính đại gặp nàng, ta lén lút gặp nàng được không?” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói với Lộ công công, Lộ công công vừa định gật đầu nói được, lông mày lại lần nữa nhíu lại.

“Hoàng Thượng, lén gặp cũng khó khăn, bởi vì cô gái đó đang ở phủ thái tử của nước Tử Húc.” Lộ công công khẽ nói, sau đó lén nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, đây là tin ông ta vừa nhận được, còn chưa kịp nói cho chàng biết.

“Nàng là gì của Thái tử? Thái tử…” Người phụ nữ có thể vào ở phủ thái tử hình như chỉ có thể là phụ nữ của Thái tử, Thái Tử Phi hay là…

Khi lời của Tống Vĩnh Kỳ vừa thốt ra, trái tim như nhảy lên cổ họng, chàng chờ Lộ công công cho mình đáp án, Lộ công công cũng đành bất đắc dĩ nói: “Hoàng Thượng, chúng ta còn chưa tra được tin tức cụ thể, chỉ thấy nàng đi vào phủ thái tử.”

Vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ lập tức trở nên hết sức lạnh lùng, chàng chưa từng nghĩ tới, nếu khi chàng tìm được Ôn Yến mà Ôn Yến đã lấy chồng, chàng phải làm sao?

“Hoàng Thượng, nếu chưởng môn Ôn Yến đã cùng Thái tử Tử Húc…” Tống Vĩnh Kỳ nghĩ tới, tất nhiên Lộ công công cũng nghĩ đến, ông ta khẽ thăm dò, trong lòng vô cùng bối rối.

Dựa theo tình cảm của Hoàng Thượng với chưởng môn Ôn Yến, người sẽ không quan tâm thân phận chưởng môn Ôn Yến, người chỉ muốn mang nàng trở về.

Nhưng mà, nếu chưởng môn Ôn Yến thật đã thành người phụ nữ của Thái Tử Tử Húc, vậy giữa Tử Húc và Đại Lương…

Nếu thật như thế, thì chưởng môn Ôn Yến thật trở thành hồng nhan họa thủy rồi.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn Lộ công công, lúc lâu sau mới cười khổ một tiếng, khẽ nói: “Không thể, Ôn Yến của ta sẽ không thích người khác.”

Tống Vĩnh Kỳ thầm chắc chắn Ôn Yến sẽ không yêu người khác, nhưng sau khi dứt lời, chàng lại cảm thấy rất sợ hãi.

Nếu như Ôn Yến nhớ những chuyện đã qua giữa bọn họ, đương nhiên sẽ không yêu người khác, nhưng giờ nàng đã quên mất mình là ai, chỉ cần có lệnh của cha mẹ, có người mai mối, nàng có thể gả cho bất kỳ kẻ nào.

Tống Vĩnh Kỳ không muốn nghĩ đến cảnh đó, nhưng chỉ cần nghĩ đến Ôn Yến có thể sẽ một thân mũ phượng khăn quàng vai gả cho người khác, chàng vẫn không kìm được ghen ghét, phẫn nộ, không kìm được muốn chém người cưới Ôn Yến thành muôn mảnh.

“Hoàng Thượng, dù sao đó cũng Thái tử nước Tử Húc, vì tôn nghiêm nước Tử Húc, hắn cũng sẽ không chắp tay nhường người phụ nữ của mình.” Lộ công công không rõ Tống Vĩnh Kỳ từ đâu có được tự tin, ông ta vẫn không kìm được nhắc nhở Tống Vĩnh Kỳ, phải nhận rõ tình thế.

“Thái tử không phải cũng phải chết sao? Hắn chết rồi thì việc ta cưới quả phụ là nàng cũng không liên quan gì đến hắn nữa.” Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu, nhìn Lộ công công, gằn từng chữ.

Lộ công công ngây người, ông ta cảm thấy chắc chắn mình đã nói sai gì rồi, lại có thể khiến Hoàng Thượng có ý nghĩ muốn cưới quả phụ của Thái tử.

Đường đường vua một nước, lại cưới quả phụ nước khác, điều này hình như…

Lộ công công không dám nói tiếp nữa, ông ta chắc chắn chủ tử của mình vì chưởng môn Ôn Yến cái gì cũng có thể làm, lời kinh thế hãi tục hơn cũng có thể nói ra, nên mình vẫn nên ngoan ngoãn đừng tìm kích thích nữa.

“Tiểu Lộ Tử, chỉ cần là Ôn Yến, ta mặc kệ hiện nàng như thế nào, ta cũng phải mang nàng trở về, để nàng trở thành quốc mẫu Đại Lương, cho nàng an bình hạnh phúc tuổi già.” Tống Vĩnh Kỳ giống như hiểu ý lời nói của Lộ công công, sau khi nói xong liền đứng dậy rời đi, chỉ là bóng lưng của chàng có chút tiêu điều tịch mịch, khiến người ta nhìn thấy mà cảm thấy hết sức đau buồn.

“Ngươi tìm người sắp xếp, ngày mai ta muốn dẫn Thiên Sơn và Niệm Y đi gặp nàng, có thể nghĩ cách để nàng ra khỏi phủ là tốt nhất, nếu không ra được phủ, vậy chúng ta sẽ đi thăm hỏi Thái tử nước Tử Húc.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói, ánh mắt đầy kiên định.

“Chủ tử thần lập tức cho người đi sắp xếp, người yên tâm, ngày mai sẽ để người nhìn gặp được chưởng môn Ôn Yến.” Lộ công công thầm khóc than dậy khắp trời đất, chủ tử bọn họ đến Tử Húc cũng không bộc lộ thân phận, thế mà đột nhiên muốn lấy thân phận Hoàng đế Đại Lương mà thăm hỏi Thái tử nước Tử Húc, thật quá phiền phức rồi. Nhưng rõ ràng chủ tử của ông ta không cảm thấy đây là phiền phức.

Cũng phải, có thể nhìn thấy người mình luôn nhớ mong thì dù có núi đao biển lửa Hoàng Thượng cũng không cảm thấy phiền phức…

Tống Vĩnh Kỳ khá sốt ruột đối với việc gặp mặt ngày hôm sau, xét thấy biểu hiện hôm nay, chàng cảm thấy ngày mai khi gặp mặt nàng có lẽ nên trịnh trọng, bình thường chưa từng chú trọng quần áo, giờ chàng thậm chí đã suy nghĩ ngày mai phải mặc quần áo gì gặp Ôn Yến của chàng.

Chàng không quan tâm thân phận hiện tại của Ôn Yến là gì, chàng chỉ cần trong mắt Ôn Yến mình là tốt nhất.

Cả đêm trằn trọc khó ngủ, chàng thậm chí không biết khi gặp lại Ôn Yến mình nên nói gì.

Nỗi nhớ đã sớm hằn vào xương tủy, không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ gì để hình dung.

Nhưng mà ngoài nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm này, mình còn muốn nói cái gì…

Đáy lòng sớm đã có nghìn lời muốn nói, nhưng lại không thể thốt lên dù chỉ một câu, có lẽ, chỉ cần ngắm nhìn nàng, trong lòng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Lộ công công mang theo cặp mắt thâm quầng xuất hiện trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, lại thấy gặp Tống Vĩnh Kỳ đang ngắm nghía quần áo của mình đến xuất thần.

“Lộ công công, ngươi cảm thấy trẫm mặc bộ nào thì thích hợp hơn, những thứ này…” Thấy Lộ công công đi vào, Tống Vĩnh Kỳ vội hỏi.

Nghe Tống Vĩnh Kỳ hỏi vậy, Lộ công công vội cúi đầu xuống, không dám nhìn dáng vẻ đắn đo của chủ tử.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết ông ta cũng sẽ không tin chủ tử lại có thể đang gặp khó khăn khi chọn quần áo cho bản thân.

“Hoàng Thượng, môn chủ Ôn Yến thích chính là con người Hoàng Thượng, nên mặc kệ người mặc quần áo gì nàng chắc đều sẽ thích.” Lộ công công nhẹ nhàng khuyên, vì bộ quần áo nào của hoàng thượng cũng đều được cắt may tỉ mỉ, thứ nào cũng là sản phẩm hoàn mỹ, nơi nào chàng cũng có thể chọn được thứ tốt nhất, nhưng đáng lo là ông ta cho rằng chưa chắc chưởng môn Ôn Yến sẽ thích thứ tốt nhất…

“Vậy bình thường Thái tử Tử Húc mặc quần áo phong cách nào? Nó…” Dù biết Thái tử nước Tử Húc đã nhiều năm nằm trên giường bệnh, nhưng người đó được gọi là tình địch, nên chàng không thể không coi trọng.

“Hoàng Thượng, chưởng môn Ôn Yến không phải phi, thiếp của Thái tử, nàng…” Lúc này, Lộ công công mới nhớ tới tin nhận được tói qua, chưởng môn Ôn Yến chính là công chúa Ôn Tư mà Hoàng Thượng đã từ chối kết hôn, cũng vì chuyện này mà cả đêm ông ta trằn trọc khó ngủ, không biết phải làm sao nói tin dữ này cho Hoàng Thượng.

Đọc truyện chữ Full