TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 667

CHƯƠNG 667: CÓ THỂ MẠO PHẠM

Sau khi Lộ công công đưa Từ Trường Khanh vào, trong tẩm điện rộng lớn chỉ còn lại công chúa Ôn Tư và Tống Vĩnh Kỳ.

“Ta…” Công chúa Ôn Tư rũ mắt, nép vào lòng Tống Vĩnh Kỳ, muốn nói lời cảm ơn nhưng nàng còn chưa kịp nói thì thần trí lại mê loạn, nàng chỉ cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu đốt, chỉ có cảm giác mát lạnh khi dựa vào người bên cạnh mới có thể khiến nàng dịu đi, nàng vô thức tiến lại gần, không còn chống cự như trước nữa, quấn vào người Tống Vĩnh Kỳ như dây leo.

“Ôn Yến, Ôn Yến.” Nhìn nữ tử cuối cùng cũng lại nằm trong vòng tay mình, Tống Vĩnh Kỳ nhất thời quên mất đây là phủ Thái tử của Tử Húc Quốc, nữ nhân trong lòng là công chúa Ôn Tư. Ôn Yến của y cũng từng quyến rũ như vậy trong lòng y, chỉ là mọi thứ như đã cách xa hàng thế kỷ.

Công chúa Ôn Tư mỉm cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ, trong mắt là tình cảm mãnh liệt.

“Đừng nghịch nữa.” Tống Vĩnh Kỳ cố gắng kiềm chế, lý trí trong y không còn nhiều nữa, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Công chúa Ôn Tư chỉ mỉm cười nhìn y, như thể biết được sự bối rối của y, đôi mắt trong veo ấy khiến Tống Vĩnh Kỳ rất ngượng ngùng.

Đúng thế, y biết rõ bây giờ mình nên đưa công chúa Ôn Tư đi ngâm nước, sau đó cho người sắc thuốc giải, nhưng y cũng tham lam muốn tiếp tục tận hưởng cảm giác có mỹ nữ ở trong lòng, cơ hội được gần nàng như này không nhiều nữa, sau này càng không biết phải đến bao giờ.

“Ngươi cũng xấu như họ, ngươi không phải người tốt, ta biết ngươi có ý khác với ta, ngươi là người xấu.” Công chúa Ôn Tư oán trách nhưng mặt mày lại đầy ý xuân nên những lời đó càng giống những lời thì thầm giữa những người yêu nhau hơn, nhất thời khiến trái tim Tống Vĩnh Kỳ rung rinh.

“Công chúa Ôn Tư, tốt nhất nàng đừng nói lung tung, cũng đừng động đậy, nếu không ta không làm Liễu Hạ Huệ được nữa đâu. Hơn nữa, ai nói với nàng ta là người tốt, ta muốn nàng, từ khi nhìn thấy nàng đã muốn đưa nàng về bên ta rồi, ý nghĩ này chưa bao giờ thay đổi.” Tống Vĩnh Kỳ nhỏ giọng nói, thậm chí y còn tham lam muốn biết sau khi mình nói những lời này công chúa Ôn Tư sẽ có phản ứng gì, nhưng bây giờ người nàng nóng như lửa đốt, làm gì còn lý trí nữa.

Công chúa Ôn Tư liên tục châm lửa trên người Tống Vĩnh Kỳ, bị nữ nhân mình yêu trêu chọc, đương nhiên Tống Vĩnh Kỳ cũng không kiềm chế được nữa, nhưng may là y vẫn còn tỉnh táo, y biết nếu lần này mình nhân lúc người khác gặp nguy mà lợi dụng thì con đường theo đuổi vợ sẽ ngày càng dài hơn, vì vậy nhẫn nhịn đã trở thành điều duy nhất y có thể làm lúc này.

“Phòng tắm ở đâu?” Giọng nói trầm thấp của Tống Vĩnh Kỳ vang lên bên tai công chúa Ôn Tư, nàng bực bội chỉ về hướng nhà tắm, miệng lẩm bẩm vài câu.

“Ta biết ngươi không phải Từ Trường Khanh, cho nên ta sẽ không trách ngươi, ngươi… có thể.” Mặc dù lý trí của nàng không còn nhiều nhưng nàng cũng biết rõ thuốc giải tốt nhất bây giờ là nam nhân. Mà nam nhân này có thể nói là đã cứu nàng từ trong tay Từ Trường Khanh ra, nàng thấy bất kỳ người đàn ông nào cũng đều tốt hơn Từ Trường Khanh.

Cho nên đây đã là kết quả tốt nhất rồi, không phải sao?

“Im miệng.” Tống Vĩnh Kỳ sắp không kìm chế được nữa, y nghiến răng nghiến lợi, nhưng nữ nhân đáng ghét trong lòng này lại đang nói gì?

Có thể? Thật là…

Tống Vĩnh Kỳ không nhịn được nữa mà ném công chúa Ôn Tư lên giường cách đó không xa, thấy nàng đang đáng thương nhìn mình, cuối cùng lửa giận của y cũng bùng lên, y quát nữ nhân: “Có phải ai cũng được không? Tên họ Từ kia cũng được phải không? Ôn Tư, sao nàng có thể như vậy, nàng…”

Tống Vĩnh Kỳ hét lên, nhưng nói xong lòng y lại vô cùng đau đớn.

Chỉ trong chốc lát, cơn giận của Tống Vĩnh Kỳ tan biến, y bước tới gần công chúa Ôn Tư đáng thương, đưa tay ôm nàng vào lòng, bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự đã rơi vào tay nàng rồi.”

“Ôn Yến, xin lỗi, có lẽ ta không thể khiến nàng được như ý nguyện nữa rồi, ta không thể để nàng chịu uất ức thêm nữa.” Tống Vĩnh Kỳ nói rồi bế công chúa Ôn Tư về phía phòng tắm, y muốn giải đọc cho nàng nhưng không phải dùng cơ thể mình. Vì người trong lòng là Ôn Yến, y không muốn để nàng chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa, cho dù nàng cam tâm tình nguyện cũng không được.

Tống Vĩnh Kỳ vừa ứng phó với sự bám riết của công chúa Ôn Tư vừa nhẹ nhàng đặt nàng vào bồn tắm.

Từng hành động của y đều rất nhẹ nhàng, như thể công chúa Ôn Tư là một báu vật vô giá.

Công chúa Ôn Tư không từ chối sự động chạm của y, lông mày đuôi mắt đều là ý cười, chỉ là nàng không ngờ Tống Vĩnh Kỳ lại thả mình vào suối nước nóng.

Suối nước nóng trước kia chỉ khiến người khác cảm thấy nóng ran nhưng bây giờ công chúa Ôn Tư lại thấy như đang trong hầm băng, lý trí lập tức trở về, nàng hơi ngượng ngùng nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nói với vẻ áy náy: “Ta bị trúng độc, không phải ta muốn…”

Công chúa Ôn Tư muốn nói với Tống Vĩnh Kỳ không phải nàng muốn mạo phạm chàng, là do nàng bị trúng độc.

“Đợi sau này nàng giải được độc thì chúng ta có thể.” Tống Vĩnh Kỳ dịu dàng nhìn công chúa Ôn Tư, nhìn đôi mắt đã có phần tỉnh táo của nàng rồi cười nói.

Công chúa Ôn Tư không tin vào tai mình, nàng nhìn Tống Vĩnh Kỳ rồi nói một cách nghiêm túc: “Ta nói là không phải ta muốn mạo phạm ngươi, ta…”

“Ừm, ta biết, ta cũng muốn nói vậy, ta rất vui vì nàng có thể nghĩ đến việc mạo phạm ta, cho dù là trúng độc hay là tự nguyện.”

Đọc truyện chữ Full