Hứa Tư An cuối cùng vẫn không thể nhận được tin tức gì về Chu thị bị nhốt trong Thành Vương phủ. Điều này làm hắn rất căm tức. Hắn thật vất vả mới có một quân cờ có thể lợi dụng, bây giờ lại chẳng biết còn sống hay đã chết. Thắng lợi vốn ở trong tầm mắt nhưng bây giờ chẳng biết đã ở phương nào, loại cảm giác này thật sự quá tệ.
Hứa Tư An cho rằng đây đã là tình hình tệ hại nhất, nhưng không ngờ sau hai ngày trôi qua, Kinh Mặc tự nhiên tiến cung, còn nói là xin Hoàng thượng trị tội.
Hứa Tư An không tin lý do bao biện này. Từ trước tới nay, hai người Hứa Kế Thành và Tống Kinh Mặc đều không để ý tới mình, không xem quy định, lễ nghi trong cung ra gì. Từ sau khi thành hôn, hai người thậm chí còn chưa từng tới bái kiến hắn, sao bây giờ nàng lại đến xin nhận tội?
Hứa Tư An không tin Tống Kinh Mặc sẽ đột nhiên đổi tính. Nhưng nàng nói đến xin nhận tội, có lẽ đây là một cơ hội để mình trừng trị Thành Vương phủ .
Cho nên hắn vội vàng sai người mời Kinh Mặc vào, nóng lòng nhìn nàng. Nhưng nàng chỉ cúi người hành lễ, rõ ràng không xem Hoàng thượng như mình ra gì.
Hứa Tư An nhìn Kinh Mặc mà vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn cố nén giận.
Chẳng qua hắn nhìn về phía Kinh Mặc không còn vẻ yêu thương thân thiết như trước mà lạnh giọng hỏi: “Thành Vương phi vào cung xin nhận tội là phạm phải sai lầm gì sao?”
Kinh Mặc ngược lại không ngờ được một người đường đường là vua của một nước lại nóng lòng hỏi mình như vậy. Nàng vỗ tay ra hiệu, Lãnh Tố đứng phía sau nàng cầm một cái khay bước ra, chẳng qua nàng cũng chỉ cúi người trước Hứa Tư An giống Kinh Mặc chứ tuyệt đối không có ý định quỳ xuống hành lễ.
Nếu nhìn thấy Kinh Mặc làm vậy, Hứa Tư An còn có thể miễn cưỡng bảo mình nhẫn nhịn, nhưng thấy thị nữ của nàng cũng không cung kính với mình thì sợi dây lý trí trong đầu hắn chợt đứt.
“Thật to gan, ngươi chỉ là một nô tỳ nhỏ bé mà thấy trẫm không ngờ lại không hành lễ, đúng là không thể nói lý nữa rồi.” Hứa Tư An căm tức nhìn Lãnh Tố như hận không thể lấy tính mạng của nàng.
“Hoàng thượng bớt giận, mặc dù nàng là thị nữ của ta nhưng nàng còn có thân phận khác không kém gì hoàng thượng. Nếu nàng thật sự quỳ lạy ngài, ta sợ Hoàng thượng sẽ phải đứng dậy đáp lễ với nàng.” Kinh Mặc đã nghe nói qua về Hoàng thượng Tử Húc lẩm cẩm, không có năng lực nhưng không ngờ hắn còn so đo từng tí một, nổi giận vì một thị nữ không quỳ xuống hành lễ với mình…
“Ngoài là người của Phi Long Môn các ngươi, nàng ta có thể có thân phận cao quý gì chứ? Các ngươi…” Hứa Tư An thật sự không nghĩ ra được một thị nữ nhỏ bé còn có thân phận gì nữa. Nhất là nghe Kinh Mặc nói vậy, hắn càng nhận định nàng đang giúp đỡ thị nữ của nàng coi thường mình.
“Hoàng thượng không biết rồi, nàng và đệ đệ ta Trọng Lâu đã đính hôn hơn mười năm.” Kinh Mặc chậm rãi nói, còn nhìn Hứa Tư An vưới vẻ mặt thương hại.
Lãnh Tố và Hứa Tư An đều không dám tin vào tai mình. Bọn họ nhìn về phía Kinh Mặc, chỉ thấy vẻ mặt nàng vẫn thản nhiên.
“Nàng ta rõ ràng chỉ là một thị nữ, ngươi đừng tưởng nói nàng ta là Hoàng hậu thì nàng ta chính là Hoàng hậu, nàng…” Hứa Tư An còn muốn cố gắng tìm lại thể diện nhưng lúc nói chuyện rõ ràng không đủ tự tin.
Chỉ là lời hắn nói lại kích thích Lãnh Tố. Tư tưởng của nàng chịu ảnh hưởng rất lớn của Thiên Sơn nên khinh thường nhất là loại mắt chó nhìn người này, cho nên không chờ Hứa Tư An nói hết lời đã kêu lên: “Ai nói thị nữ không thể làm Hoàng hậu. Chỉ cần ta muốn, lúc quay về vẫn có thể lấy Trọng Lâu. Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi gặp ta cũng phải hành lễ đấy.”
Lãnh Tố vừa dứt lời thì Hứa Tư An lại ủ rũ. Hắn đã xác định cô nương trông rất bình thường này có lẽ thật sự có liên quan với hoàng đế Đại Lương, nếu không làm sao dám gọi thẳng tên của hoàng đế Đại Lương như Kinh Mặc.
“Sao vây? Hoàng thượng còn muốn bắt ta quỳ xuống nữa không? Nếu ngươi cảm thấy bản thân ngươi nhận được, cảm thấy Trọng Lâu sẽ không tìm lại thể diện giúp ta, ta lập tức quỳ lạy ngươi.” Lãnh Tố vừa nói chuyện còn vừa làm động tác muốn quỳ xuống. Hứa Tư An nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Lãnh Tố thì vội vàng hô to không cần, không cần.
Lúc này Lãnh Tố mới dừng động tác, tiến tới hai bước và đưa khay cho Tôn công công bên cạnh Hứa Tư An.
Tôn công công nơm nớp lo sợ cầm khay đến trước mặt Hứa Tư An. Hứa Tư An cúi đầu nhìn thứ màu vàng nhạt này, trong lòng hiểu rõ Kinh Mặc đã phát hiện ra ý định của mình.
Chỉ là hắn không ngờ Chu thị đã nói thẳng ra tính toán của mình.
Đương nhiên, lúc đó Chu thị còn chưa nói Hoàng thượng bảo nàng ta giấu long bào ở trong viện của mình. Nhưng bây giờ Quần Phương Viên đang nằm trong sự khống chế của Phi Long Môn, bất kỳ hành động nào của Chu trắc phi đều sẽ không tránh được tai mắt của bọn họ, nữa là long bào sáng lấp lánh này.
“Đây là thần thiếp tìm được trong phòng của Chu trắc phi, nàng ta thật đáng giết, không ngờ lại muốn hãm hại vương gia. Thần thiếp quản giáo không nghiêm mới để trong phủ xảy ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, vẫn mong Hoàng thượng trách phạt.” Kinh Mặc cúi đầu nói rất thành khẩn, Hứa Tư An chỉ cảm thấy máu trong tim trào dâng.
“Chuyện này là Chu thị gây ra à? Đúng là to gan lớn mật, không thể chấp nhận được. Người đâu, đi tới Thành Vương phủ bắt Chu thị về lăng trì xử tử.” Hứa Tư An nổi giận. Không ngờ chỉ là một chuyện nhỏ mà lại làm thành như vậy, Chu thị thật sự không có tư cách sống nữa. Hắn cao giọng gọi thị vệ đứng ở ngoài cửa.
“Hoàng thượng, tuyệt đối không thể làm vậy được. Khi thần thiếp phát hiện chuyện này vào hai ngày trước cũng nghĩ nàng ta mắc phải tội ác tày trời, muốn xử tử nàng ta để thể hiện sự trong sạch của Thành Vương phủ ta. Nhưng Chu thị đã mang thai con của vương gia, vương gia đau ốm nằm triền miên trên giường bệnh nhiều năm, thật vất vả mới có được đứa con như vậy, mong Hoàng thượng để Chu thị sống tạm thêm mấy tháng, chờ đứa trẻ ra đời, thần thiếp chắc chắn sẽ lập tức kết liễu tính mạng của nàng ta.” Kinh Mặc khẽ thỉnh cầu.
Kinh Mặc không ngẩng đầu vẫn có thể đoán được vẻ mặt Hoàng thượng chắc chắn đặc biệt khó coi. Hắn vốn muốn giết người diệt khẩu nhưng bây giờ giết Chu thị chính là muốn tuyệt đường con cháu của Thành vương. Có ai không biết Thành vương đau ốm nằm triền miên trên giường bệnh nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có người phụ nữ mang thai con của hắn…
Nhưng nếu không giết, Chu thị có khả năng khai ra người đứng sau sai khiến chuyện long bào là hắn, đường đường một bậc đế vương.
Giết lại thành hắn không để ý tới huyết mạch thân tình…
Không thể không nói, Kinh Mặc cho Hứa Tư An một vấn đề khó đã biết trước câu trả lời, biết rõ ràng đó là câu trả lời tốt nhất nhưng khi nói ra miệng lại giống như nghẹn trong cổ họng.
“Mong Hoàng thượng suy xét tới sức khỏe của Thành vương suy yếu, khó có con mà cho Chu thị sống thêm mấy tháng, để hài tử đáng thuơng kia có thể sống được, cầu xin hoàng thượng.” Kinh Mặc đoán tâm trạng của Hứa Tư An bây giờ đã đủ buồn bực, nàng mới lại nói. Chuyện đổ thêm dầu vào lửa, rắc muối lên vết thương như vậy, nàng làm càng lúc càng thuận buồm xuôi gió.
“Mong công chúa Kinh Mặc yên tâm, trẫm vẫn chưa đến mức gây khó dễ cho một đứa trẻ vô tội. Ngươi trở lại bảo nàng ta cố gắng dưỡng thai, nếu có thể sinh ra người thừa kế của Thành Vương phủ thì trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu…” Hứa Tư An nói chậm lại, vẻ mặt và giọng điệu nói chuyện với hắn lại hoàn toàn khác hẳn.
Rõ ràng hắn đã không có cách nào che giấu được cơn giận của mình lúc này. Hắn không rõ vì sao mỗi lần gặp phải chuyện ở Thành Vương phủ , mình luôn phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục?
Nhưng hắn cũng chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, trừ khi hắn không cần tới danh tiếng hoàng đế của mình.
“Cảm ơn ân điển của hoàng thượng, thần thiếp thay mặt vương gia cám ơn hoàng thượng. Chờ vương gia trở về, ta chắc chắn sẽ nói cho vương gia biết về chuyện của Chu thị. Đến lúc đó vương gia nhất định sẽ cho Hoàng thượng một đáp án thỏa đáng.” Kinh Mặc cúi người cảm ơn, chỉ là lòng biết ơn này lại có ý làm Hứa Tư An càng căm tức hơn.
Chờ Hứa Kế Thành tự mình hỏi, Chu thị tất nhiên sẽ nói ra mọi chuyện, đến lúc đó…