Mấy ngày nay Hứa Kế Thành nhớ người nên ngủ cũng không được ngon. Thích khách bị bắt lúc canh ba, Kinh Mặc vẫn như cũ ngồi trong đại sảnh, đám người Lãnh Tố đề phòng cẩn thận, Hứa Thành Trù ngồi dưới Kinh Mặc, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng.
Hắn muốn mở miệng hỏi thăm, Kinh Mặc cho hắn một ánh mắt yên tâm, hắn chỉ có thể thu mấy câu lo lắng mình đang định nói lại.
Những ngày nay thích khách tấn công ngày càng nhiều, vốn là một đêm yên ổn thì hiện tại cũng loạn hết cả lên.
Mà sự chống cự của Thành Vương phủ ngày càng vô lực, thích khách đã đuổi đến tận phòng Chu thị rồi.
“Đúng là làm càn mà, nữ nhân Chu thị kia có bí mật gì trên người mà hắn nhất định phải giết bằng được vậy?” Hứa Thành Trù thấp giọng hỏi Kinh Mặc, đây cũng không phải lần thứ nhất hắn hỏi vấn đề này nhưng Kinh Mặc chưa bao giờ trả lời hắn.
Mặc dù hắn cũng đã mơ hồ đoán được chuyện này có liên quan đến vị ở trong cung.
“Không có gì bí mật cả, ta vào cung chơi với vị kia một chuyến để hắn không có tâm tư ra tay với đồ ngốc đang ở Thương Nam Châu.” Kinh Mặc nhẹ nhàng nói.
Hứa Thành Trù ở Thành Vương phủ nhiều ngày như vậy, đến hôm nay mới biết mục đích Kinh Mặc làm vậy, nhớ lại những ngày này mà trong lòng run sợ, Hứa Thành Trù đối với Kinh Mặc càng nể trọng hơn.
“Ngươi đối với vị kia thật dụng tâm, nếu như hắn biết không biết sẽ vui thành cái dạng gì nữa.” Hứa Thành Trù không nhịn được mà thở dài, lúc nói chuyện ánh mắt nhìn về phía Kinh Mặc càng từ ái hơn.
Trước đó hắn còn phàn nàn sao vị kia nhà mình có thể thích người như Kinh Mặc, hiện giờ xem ra cô nương này thực đáng để có tình yêu của hắn.
Hứa Kế Thành không phải cần một người bên cạnh hắn mặc kệ gian nan hiểm trở sao?
Chẳng trách hoàng huynh hắn trước khi chết muốn hắn giúp đỡ thúc đẩy hôn sự cho bọn họ.
Suy nghĩ một chút có thể thấy những gì Hứa Kế Thành làm lúc trước để cưới nàng là xứng đáng.
Kinh Mặc nhìn thoáng Hứa Thành Trù, trong lòng cảm thấy cô đơn, hắn sẽ thật sự vui vẻ sao? Sau này Hoàng thượng có khả năng sẽ càng đối xử tốt với hắn hơn, nhưng sẽ không quan tâm đến vì để Hoàng thượng đối xử tốt hơn với hắn nàng đã làm những gì…
“Ta biết trước kia nó làm ngươi thương tâm, chờ hắn trở về ta sẽ dạy dỗ hắn cẩn thận, nếu như sau này hắn còn không đối xử tốt với ngươi ta sẽ đánh hắn.” Lúc nói chuyện trong mắt Hứa Thanh Trù đều là sự tức giận, hắn thực sự không hiểu vị kia nhà mình bị sao nữa, rõ ràng là phí bao công sức mới cưới được về lại không đối xử tốt với nàng, lúc ấy hắn không khuyên giải can ngăn vì hắn cảm thấy mặc dù Hứa Kế Thành nhìn có vẻ giống đang kiếm chuyện vì có lí do, không ngờ rằng thiếp thất trong phủ lại mang thai.
Kinh Mặc chỉ cười, nếu như ngày trước có người làm chỗ dựa cho nàng thì nàng và Hứa Kế Thành có đi đến hoàn cảnh như ngày nay không?
Tóm lại mọi chuyện không thể trở về như cũ được.
“Lão gia tử, ngài mai ngài tiến cung một chuyến thuyết phục Hoàng thượng phụ trách an toàn cho ta, để hắn phái người đến bảo vệ Thành vương phủ.” Kinh Mặc nhỏ giọng nói với Hứa Thành Trù, trong mắt lóe lên sự thông minh.
“Được, yên tâm đi, việc này ta giúp ngươi.” Hứa Thành Trù gật đầu đồng ý, những thích khách này đều do trong cung phái tới, bọn họ đúng là nên để Hoàng thượng phái người đến để cho hai bên tự chém giết lẫn nhau, so với bọn họ tự chống đỡ thì tốt hơn nhiều.
“Nhưng nha đầu, sao ngươi không nói Hoàng thượng phái binh đến từ ban đầu?” Trong lòng Hứa Thanh Trù vẫn không hiểu.
“Nếu ngay từ đầu đã đưa binh đến đây thì sao Hoàng thượng có thể biết Thành Vương phủ chúng ta không dễ chọc được?” Kinh Mặc cười nói chuyện với Hứa Thành Trù, Hứa Thành Trù cũng cười, lời này không phải là thật, nàng làm như vậy là muốn người kia có thêm thời gian đúng không?
Cứu tế và xây dựng lại mọi thứ sau thiên tai không phải là chuyện một hai ngày có thể hoàn thành được…
“Nếu như Hoàng thượng phái người đến bảo hộ còn hắn phái thích khách đến, chỉ sợ…” Hứa Thành Trù hơi lo lắng, nếu Hoàng thượng quả thật đưa người đến bảo vệ Thành Vương phủ thì khẳng định mục tiêu của Hoàng thượng sẽ chuyển đến Thương Nam Châu, ông ta không ngốc đến mức để người của mình tự chém giết lẫn nhau.
“Hoàng thượng chưa chắc đã cho người đến, với thế tấn công này của thích khách có lẽ là muốn kiểm tra trình độ của Phi Long môn.” Lời Kinh Mặc nói thâm sâu khó lường, dù Hứa Thanh Trù tự xưng là đa mưu túc trí cũng không đoán được nàng đang suy nghĩ gì.
“Lão gia tử, ngày mai ta có việc nhờ ngài, ta phải đi ngủ đã nếu không mai không rời được giường mất, mấy ngày liên tiếp chém giết như thế này đúng là dọa ta sợ chết rồi, trái tim yếu đuối này của ta không chịu nổi.” Kinh Mặc nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài đã ngưng thì thở dài nói.
Nàng thật sự không thích khoảng thời gian này chút nào, cũng may những ngày như vậy sẽ sớm chấm dứt.
Hứa Thành Trù nhìn Kinh Mặc rời đi, nghi hoặc trong lòng vẫn chưa có câu trả lời, những ngày này sống chung dưới một mái nhà với Kinh Mặc khiến hắn hiểu Kinh Mặc là người như thế nào, chuyện gì nàng cũng có cách giải quyết, đột nhiên lại cầu cứu như vậy…
Hứa Thành Trù lăn lộn cả một đêm, đến lúc trời sáng bỗng nhiên trong đầu hiện lên mấy chữ sáng chói: hốt gọn một mẻ.
Nhưng muốn dùng người của Phi Long môn đối phó với tất cả người có võ công cao cường của Hoàng thượng sao? Xác suất thành công có cao không?
Chỉ mới nghĩ thôi Hứa Thành Trù đã cảm thấy lạnh sống lưng…
Hắn không biết mình có nên đi cầu viện binh theo lời Kinh Mặc không.
Làm gì phải viện binh chứ, bùa đòi mạng thì đúng hơn…
Trước khi vào triều, Hứa Thành Trù đi gặp Kinh Mặc, lúc đầu Kinh Mặc đang chuẩn bị ngủ nướng nhưng lão nhân giờ chờ ở ngoài nên nàng không thể.
Kinh Mặc vừa đi từ phòng ngủ ra Hứa Thành Trù đã run rẩy hỏi: “Nha đầu ngươi chuẩn bị hốt trọn một mẻ thích khách trong tay Hoàng thượng luôn sao?”
Kinh Mặc nhìn Hứa Thành Trù, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ yên tĩnh nhìn, Hứa Thành Trù thấy nàng không có phản ứng gì trong lòng càng sốt ruột hơn.
“Hoàng thượng âm thầm bồi dưỡng ít nhất ba trăm thích khách, cho dù có đi nơi khác làm nhiệm vụ thì hiện tại ở kinh thành cũng có khoảng hai trăm ngươi, một cái phủ này của chúng ta ngươi nghĩ chống lại được sao?”
Đây mới là điều Hứa Thành Trù lo lắng nhất, dựa vào thực lực của bọn họ bây giờ, đừng nói là hốt gọn một mẻ, không bị diệt cả nhà đã là may rồi.
“Ta đã thăm dò thực lực của bên họ, người trong phủ chúng ta ứng chiến được.” Giọng Kinh Mặc không lớn nhưng tràn ngập sự tin tưởng.
Hứa Thành Trù không tin vào tai mình, hắn nhìn Kinh Mặc, lúc lâu sau mới hỏi: “Thật sao?”
“Đúng, kết quả xấu nhất là đồng quy vu tận.” Kinh Mặc lạnh nhạt nói, Hứa Thành Trù nghe được sự bi tráng trong giọng nói của nàng, hắn nhìn Kinh Mặc, mấy lần định nói lại thôi.
“Lão gia tử, ngài yên tâm, ta sẽ không đánh mà không có sự chuẩn bị, chúng ta không dẹp đám chó mèo này đi thì hắn ở bên ngoài cũng không an bình được, ta nhịn những người đó đã đủ lâu rồi, không nhịn nổi nữa.”
“Ngươi nha.” Những cảm xúc trong lòng đều hóa thành một tiếng thở dài.
Nàng đánh đổi toàn bộ Phi Long môn vì muốn tranh thủ thời gian cho người mình yêu, thắng được an toàn, hắn còn có thể nói nói gì nữa?
“Lần này thành công hay không đều dựa vào ngài, lão gia tử cố lên.” Kinh Mặc nắm chặt nắm đấm giơ lên với Hứa Thành Trù, dáng vẻ một tiểu cô nương không tim không phổi. Hứa Thành Trù thấy vậy đột nhiên cảm thấy ghen tị.
Những ngày này hắn nhận ra một điều nhà mình nhặt được một bảo bối, có Kinh Mặc bên cạnh thì hắn có hi sinh cái mạng già này cũng đáng.
Nàng đã chuẩn bị xong vậy hắn sẽ giúp nàng thỉnh cầu người ngồi trên hoàng vị kia, chỉ cần nàng muốn hắn sẽ dốc hết sức để làm, cho dù hắn chết.
Kinh Mặc về phòng nhận được ánh mắt quan tâm của Lãnh Tố, rõ ràng cuộc trò chuyện của nàng và Hứa Thành Trù, Lãnh Tố đã nghe hết.
Mặc dù nàng đã chuẩn bị cho Lãnh Tố biết nhưng bị nàng ấy phát hiện theo cách này vẫn khiến Kinh Mặc hơi bối rối.