Giọng nói điên cuồng, gương mặt trở nên vặn vẹo, dồn sức đánh Kinh Mặc, giống như dùng hết sức mình để đánh ngã Kinh Mặc rồi giết chết vậy.
Chu Thị chẳng hề màng đến đứa bé trong bụng, liều mạng đánh Kinh Mặc.
Kinh Mặc nghiêng người tránh nàng ta, nhưng cái động tác nhẹ nhàng, bỗng đột nhiên thấy hoảng hốt.
“Chu Thị, giữa chúng ta không có thù hận nào lớn thế này, thân phận của ngươi không thể làm vương phi được.” Kinh Mặc nhẹ giọng nói, giơ tay lên lau ngực mình, đây là cảm giác chưa từng có, giống như trái tim mất khống chế vậy.
“Vốn dĩ ta có thân phận để xứng với Vương gia, nhưng đều bị ngươi hủy hoại rồi. Giờ đây, khó khăn lắm ta mới lọt vào mắt Vương gia nhưng lại bị ngươi hủy tiếp, Kinh Mặc, đời trước ta và ngươi là kẻ thù, đời này không chết không thôi.” Vì tức giận nên gương mặt của Chu Thị rất dữ tợn, Kinh Mặc thấy trong đôi mắt nho nhỏ trên gương mặt sưng to đầy căm hận.
Kinh Mặc nhìn Chu Thị, nhất thời không hiểu ý của nàng ta.
Nàng hủy thân phận, hủy tình yêu của nàng ta sao?
“Tống Kinh Mặc, ngươi đúng là quý nhân nhiều việc nên hay quên. Mười năm trước, là ai lợi dụng ta để đánh thắng trận chiến đầu tiên trong đời? Ngươi đã quên ta sợ hãi bị trói dưới cờ, ngươi quên là vì phụ thân ta không phải là thành chủ nữa, ta cũng không phải là tiểu thư phủ thành chủ cao cao tại thượng nữa, tất cả đều bị hủy hoại trong tay ngươi.”
“Đúng, ngươi thông minh hơn ta, tài nghệ của ta không bằng người khác, ta tin nhầm kẻ địch, tất cả đều là lỗi của ta thì ta chịu. Ta chưa từng nghĩ đến báo thù, nhưng sao lại là ngươi gả vào vương phủ khi mà cuối cùng Vương gia đã thích ta? Sao lại là ngươi? Ta tưởng ta có thể hơn ngươi, nhưng ngươi thông minh như thế, dù chàng ấy đối xử với ngươi không tốt mà ngươi vẫn bằng lòng nghĩ kế cho chàng. Chàng là người thế nào, ta biết rõ nhất. Chàng sẽ đối tốt với ngươi vì cảm kích ngươi. Biết tại sao ta bị đánh không? Vì ta cướp tôm của ngươi…” Chu Thị to giọng khóc lóc kể lể, nước mắt chảy xuống dọc theo gò má bầm tím, đó là sự đau lòng và tuyệt vọng không thể diễn tả được.
Kinh Mặc nhìn người phụ nữ không hết hình tượng trước mặt, trong lòng nghĩ đến cô bé bị mình lừa đốt kho lương năm đó – Chu Nhu Gia.
“Nếu người đó yêu ngươi thật thì người khác không cướp được, là ngươi quá tự ti. Trong tình yêu, ta thua ngươi.” Kinh Mặc nhìn người phụ nữ trước mặt, tay nàng ôm lên phần bụng nhô lên, trong lòng đầy chua xót.
Giao tranh giữa hai người, nhiều năm trước Tống Kinh Mặc nàng thắng, nhưng mười tám năm sau, nàng thua Chu Nhu Gia.
Vì trong bụng nàng ta đã có cốt nhục của Hứa Kế Thành.
“Tống Kinh Mặc, ngươi không biết dáng vẻ khoe khoang của ngươi lúc này khiến người ta căm hận thế nào đâu. Đừng tưởng lời ngon tiếng ngọt của ngươi lừa được ta, ta sẽ không tin ngươi nữa.” Chu Nhu Gia cười đi tới chỗ Kinh Mặc, Kinh Mặc sợ hãi khi bị ánh mắt ác độc của nàng ta liếc qua, nên né đi theo bản năng, nhưng nàng vừa lui ra sau một bước thì loạng choạng ngồi xổm xuống.
Trong lòng nàng hoảng sợ, chân mềm oạt, nàng giơ tay định vịn đồ để đứng dậy, nhưng bàn tay nàng không có sức lực nào.
Nàng biết mình trúng chiêu của Chu Nhu Gia rồi, nàng tin mình quá, quá tin Phi Long Môn.
Sự chuẩn bị của Chu Thị, chắc là từ khi gặp mình lần trước…
Một lần nữa cẩn thận cách mấy vẫn sơ hở, trúng chiêu một lần nữa.
Cũng may, giờ đang ở Thành Vương phủ, nàng định gọi thủ vệ bên ngoài thì Chu Nhu Gia cười, tiếng cười đó như vang vọng từ địa ngục, khiến lòng người lạnh lẽo.
“Tống Kinh Mặc, ngươi không cần tốn công đâu, không ai nghe thấy lời ngươi, vì ngươi không nói được. Bây giờ, ngươi chính là con cá trên thớt của ta, ta muốn cắt thế nào thì cắt.” Chu Thị chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn Kinh Mặc đang vẫy vùng, mặt đầy sung sướng.
“Chu Nhu Gia, ngươi đừng làm bậy, đây là Thành Vương phủ, ta mà xảy ra chuyện thì ngươi không thoát nổi xử phạt đâu.” Kinh Mặc hét lên, nhưng y như lời Chu Nhu Gia, ngay cả giọng nói của mình nàng cũng không nghe được.
“Yên tâm, mọi người đều nghĩ chúng ta lấy mạng đổi mạng thôi.” Chu Thị nhỏ giọng nói, trên gương mặt vặn vẹo là một nụ cười quái dị.
“Thấy ngươi sắp chết rồi, trước khi chết ta cho ngươi biết rõ một chút. Hôm qua ngươi đã tính xong, nếu thế công của thích khách của hoàng thượng quá hung mãnh, Phi Long Môn của ngươi không chống được thì sẽ châm lửa đốt Thành Vương phủ này đúng không? Ngươi muốn lấy cái chết của ngươi để khiến bách tính thất vọng về hoàng thượng. Đến khi đó, chỉ cần Thành Vương trở lại thì chàng ấy có thể liên thủ với Đại Lương và phế hoàng thượng xuống khỏi ngôi cửu ngũ.” Chu Thị cười nói, nhưng lời nói của nàng ta khiến Kinh Mặc hoảng sợ. Đúng là nàng từng định làm thế thật, nhưng chưa hề nói với ai.
Chu Thị thấy được sắc mặt hoảng sợ của Kinh Mặc như ý nguyện thì càng đắc ý hơn, nàng ta cúi đầu như bố thí Kinh Mặc và nói: “Mấy hôm trước ngươi cho người phơi rơm mà quên cất.”
Ánh mắt Kinh Mặc nhìn Chu Thị có thêm đôi sự tán thưởng, đây đúng là sơ hở duy nhất.
“Chờ khi ngươi chết rồi, ta sẽ lấy lí do y thế mà chiêu cáo thiên hạ, ta sẽ không khiến ngươi chết vô ích đâu. Tính mạng của ngươi sẽ y ngươi mong muốn, trở thành cục đá để Thành Vương lên ngôi vua.” Chu Thị nói rồi chậm rãi lấy tấm vải bố trên bàn xuống, đống rơm rạ từng bị nàng hạ lệnh phơi năng chất ở dưới bàn.
“Tống Kinh Mặc, cùng là giúp Thành Vương, nhưng ngươi chỉ giúp chàng giữ được Thành Vương phủ, còn ta thì giúp chàng lên ngôi cửu ngũ, ngươi nghĩ chàng ấy sẽ cảm kích ai hơn đây? Ta sẽ giúp chàng ấy quên ngươi, ta sẽ sống hạnh phúc với chàng, đến khi bạc đầu giai lão. Đương nhiên, đến ngày giỗ của ngươi ta sẽ cho người đốt ít vàng bạc cho ngươi, coi như cảm ơn sự tác thành của ngươi.” Sau khi Chu Thị nói xong thì cầm hỏa chiết tử chậm rãi châm rơm dưới bàn, sau đó cầm một bó rơm ném rơm đã đốt lửa tới cửa sổ cách đó không xa.
Cửa sổ bằng gỗ, thấy lửa thì bốc cháy, lửa lập tức cháy lan, Kinh Mặc cảm thấy mình đã chìm trong biển lửa.
Nhưng nàng không nói được lời nào, toàn thân không có sức lực, muốn bò ra cũng không bò được.
“Tống Kinh Mặc, ngươi từ từ chờ chết đi, ta bỏ thuốc mê trong rơm, ai thấy bên này bốc cháy rồi qua đây đều sẽ như ngươi, thế nên bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi chết.”
Sau khi Chu Thị nói xong thì đi tới giường của mình, cười mở cơ quan ra, xoay người đắc ý nói với Kinh Mặc: “Ta sẽ nói với Vương gia ngươi ghen tị ta mang thai nên muốn giết chết ta, nhưng ta may mắn chạy thoát, ngươi thì ác giả ác báo, tin ta có thể tạo ra màn giả dối này.”
Sau khi Chu Thị nói xong thì đi vào cơ quan bí mật, lửa trong phòng càng lúc càng to, sắp cháy lan đến người Kinh Mặc rồi.
Trong lòng Kinh Mặc bỗng hiện lên một suy nghĩ, thế cũng tốt.
Từ đây, mình chẳng phải vẫy vùng quanh quẩn trong cái nơi chẳng thể thấy được ánh sáng tình yêu này nữa, giải thoát cũng tốt.
Nhưng không cam lòng còn nhiều hơn nữa.
Vẫn chưa cứu được Lãnh Tố và Trần thúc, nhiều món ngon như thế chưa được thưởng thức, nhiều cảnh đẹp như thế chưa được ngắm nhìn, nhiều thời gian như thế vẫn chưa dùng…
Còn có rất nhiều người mà nàng không nỡ…
Nhưng mà, dù có không nỡ thì cũng chỉ chấp nhận sinh mệnh đến hồi kết thôi đúng không?
Vì cứ thỉnh thoảng bên ngoài lại vang lên tiếng kêu cứu, nhưng mấy âm thanh ồn ào này vừa gần mình thì im bặt.
Sự thật đúng như Chu Nhu Gia đã nói, không ai có thể xông vào, không ai cả…
Thế nên chỉ có thể chấp nhận số mệnh thôi.
Nhưng nghĩ đến người phụ nữ như Chu Thị muốn chiếm lấy quãng đời còn lại của Hứa Kế Thành, trong lòng nàng rất khó chịu, rất không cam lòng, cũng không yên tâm, không biết khi nào tên ngu Hứa Kế Thành đó có thể thấy được điểm bất thường của Chu Thị…
Cảm giác lửa cháy đến váy mình, trong lòng Kinh Mặc rất vắng vẻ.
Không phải bản thân không muốn tự cứu mình, mà là mình mất hết sức lực, vẫy vùng thêm cũng chỉ khiến mình khi chết khó coi hơn thôi.