Forever Night là một tổ chức ngầm thế lực to lớn, có ám hiệu giao tiếp của riêng mình.
Sau khi Lâm Chính khống chế phân bộ Forever Night ở Tanenke thì đã nắm được ám hiệu đó.
Đúng lúc này, người canh cổng thành trao đổi ám hiệu với người bên ngoài đến.
Phân bộ Tanenke không có bất cứ nhân viên nào ra ngoài.
Không nghi ngờ gì, người này là được tổng bộ phái đến.
“Anh đi đón khách với tôi”.
Lâm Chính nhốt đa số người của Forever Night lại, sau đó thả Sâm Hồng ra, anh thì hóa trang thành trợ thủ bên cạnh Sâm Hồng, đi ra ngoài tổng bộ.
Sâm Hồng biết sự lợi hại của Lâm Chính, cho nên đi ở bên cạnh Lâm Chính mà run lẩy bẩy, vô cùng hoảng sợ.
“Tốt nhất anh đừng quá căng thẳng, nếu không, để bọn họ nghi ngờ, làm bại lộ thân phận của chúng tôi thì anh gặp rắc rối đấy”.
Lâm Chính liếc nhìn Sâm Hồng còn đang run rẩy nhè nhẹ, bình thản nói.
“Vâng, vâng… Lâm đại nhân”.
Sâm Hồng vội vàng gật đầu, cố gắng ổn định cảm xúc, đi ra phía ngoài.
Hiện nay phân bộ toàn là người của Lâm Chính, đương nhiên không thể đưa người này đi.
Lối vào phân bộ nằm ở một quán cà phê phía trước trung tâm mua sắm Tanenke.
Hai người đứng ở cổng, yên lặng đợi thành viên của Forever Night tới.
Đó là một người đàn ông để râu quai nón, hai mắt sâu sắc, vóc dáng cao to.
“Xin chào Sâm Hồng đại nhân!”.
Người đàn ông đi tới, cúi người trước Sâm Hồng.
“Maris, là anh à? Không phải anh ở tổng bộ sao? Sao lại đến chỗ tôi rồi?”.
Sâm Hồng lộ ra vẻ mặt tò mò.
Thật ra Lâm Chính cũng đã hỏi Sâm Hồng về vị trí của tổng bộ Forever Night, nhưng ngay cả Sâm Hồng người phụ trách phân bộ cũng chưa từng tới tổng bộ.
“Sâm Hồng đại nhân, tôi vừa nhận được lệnh của tổng bộ, yêu cầu phân bộ các anh điều động một tiểu đội tác chiến theo tôi đến sông Ibu chấp hành nhiệm vụ!”.
Maris cười nói.
“Thế à?”.
Sâm Hồng kinh ngạc: “Vì sao tổng bộ không thông báo trực tiếp cho tôi mà thông báo cho anh?”.
“Nhiệm vụ lần này rất khẩn cấp và đặc biệt, tổng bộ không tiện liên hệ với người phụ trách các bộ phận, do đó phái chúng tôi đến truyền lệnh bằng miệng!”.
Maris lấy một tờ giấy đã đóng dấu từ trên người ra, cười nói: “Đây là văn bản phê duyệt của tổng bộ, đi chấp hành mệnh lệnh thôi, Sâm Hồng đại nhân!”.
“À… Được thôi! Cần bao nhiêu người đi?”, Sâm Hồng do dự một lúc rồi hỏi.
“Ít nhất hai người”.
Maris nói.
“Hả…”.
Maris âm thầm liếc sang Lâm Chính đã hóa trang.
Lâm Chính nhíu mày, âm thầm ra hiệu bằng mắt cho Sâm Hồng.
“Sâm Hồng đại nhân, có chỗ khó gì sao?”.
Maris khó hiểu hỏi.
“Ồ, là thế này Maris, anh cũng biết thành phố này không được thái bình, đám Báo Sa Mạc cứ nghĩ cách đuổi chúng tôi đi! Bây giờ e là tôi… không điều ai đi được cả. Anh có thể nói rõ tình hình cho tổng bộ không? Nếu không được thì để tôi liên lạc với tổng bộ?”.
Sâm Hồng nở nụ cười nói.
“Tổng bộ đã cắt mọi đường liên lạc với phân bộ, bây giờ anh không liên hệ được với tổng bộ đâu”.
Maris lắc đầu, cười đáp: “Tình hình ở Tanenke tôi cũng nghe nói rồi, người bản địa ở đây đúng là khiến người ta chán ghét giống như bọ chét trên chó hoang, tôi có thể hiểu được. Nhưng tiếc là tôi không thể làm trái mệnh lệnh của tổng bộ, bất kể thế nào các anh cũng phải cử hai người đi với tôi một chuyến!”.
“Sâm Hồng đại nhân, hay tôi đi với anh một chuyến đi!”.
Lâm Chính do dự, cuối cùng lên tiếng.
Sâm Hồng hơi bất ngờ, nhưng nghe Lâm Chính nói như vậy, hắn cũng không phản đối nữa.