"Anh không sao chứ?"
Thiên Nga Đen thu chiếc khăn tay lại, nhẹ nhàng hỏi Lâm Chính: "Thử xem, kỹ năng pha chế rượu của anh ta vẫn rất tốt!"
Lâm Chính liếc nhìn chất lỏng màu đỏ tươi trong ly, rồi nhìn người phục vụ rượu đang nằm trước quầy bar với máu chảy ra từ đầu, sau đó cũng đành nâng ly lên uống cạn.
"Chúng ta đi thôi".
Thiên Nga Đen nhẹ nhàng nói rồi tiếp tục đi về phía trước
Hai tên lính đi tới, kéo xác người pha chế rượu đi, có lẽ xác anh ta sẽ bị vứt xuống dưới chân tảng đá.
Thiên Nga Đen dường như không có bất kỳ cảm xúc nào đối với vụ giết chóc, vẫn bình tĩnh đi về phía trước, thỉnh thoảng nói với Lâm Chính vài lời an ủi nhẹ nhàng.
Nếu không tận mắt nhìn thấy cô ta giết người, chắc chắn sẽ không ai có thể liên tưởng người phụ nữ trông hiền lành vô hại như cô bé nhà bên này thực ra lại là nữ ma đầu giết người không ghê tay.
Sau khi đi qua mấy đại điện, Lâm Chính cuối cùng cũng theo Thiên Nga Đen đến tổng bộ của Forever Night.
Trên đường đi, Lâm Chính đã có những hiểu biết sơ bộ về cứ điểm dưới lòng đất này.
Toàn bộ thành phố ngầm dưới lòng đất này trải dài về mọi hướng và mỗi điện đều có nhiều lối vào và lối ra.
Nói cách khác, lối vào bằng tảng đá khổng lồ bên ngoài không phải là lối vào duy nhất!
Vì vậy, nếu Lâm Chính muốn quét sạch toàn bộ người trong trụ sở này thì một mình anh hẳn sẽ khó lòng làm được!
Phải có người hỗ trợ mới được.
Nhưng hiện tại toàn bộ Dương Hoa, thậm chí cả người của vực Diệt Vong đều đã bị Lâm Chính điều động, cũng không còn nhân lực nào khác, bây giờ anh phải làm sao?
Hơn nữa, Lâm Chính giờ đã ở trụ sở của Forever Night, lúc này ra ngoài tìm quân tiếp viện là điều không tưởng.
Phải làm thế nào đây?
Lâm Chính trầm ngâm suy nghĩ.
Anh không hề lo lắng về những cao thủ ở đây.
Với sức mạnh Lục Địa Thần Tiên của anh thì hạ sát những người này chẳng khác nào giết lợn giết gà.
Nhưng nơi này có quá nhiều lối ra, một khi kẻ thù muốn chạy trốn thì anh không thể tóm hết được bọn chúng.
Lâm Chính cau mày, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Đột nhiên, anh dường như đã nhận ra điều gì đó, hơi ngẩng đầu lên và đưa mắt nhìn Thiên Nga Đen duyên dáng trước mặt.
“Thưa cô, xin hỏi em trai cô đã qua đời chưa?”
Lâm Chính hỏi.
Anh vừa dứt lời, tốc độ của Thiên Nga Đen liền chậm lại một chút.
Cô ta hơi quay đầu lại, liếc nhìn Lâm Chính: "Rồi".
Một lời nói đơn giản nhưng mang theo sự lạnh lùng vô hạn.
Còn có một chút sát khí.
“Cô có thể cho tôi biết anh ấy chết như thế nào không?”
Lâm Chính hỏi.
"Tôi khuyên anh không nên hỏi câu hỏi này, như vậy sẽ tốt hơn cho anh".
Thiên Nga Đen trả lời mà không buồn nhìn lại.
Giọng nói tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng sát ý càng ngày càng mạnh.
Hiển nhiên, nếu Lâm Chính dám tiếp tục chủ đề này, Thiên Nga Đen có thể không chút do dự giết chết anh.
Mặc dù anh có thể có giá trị lớn đối với trụ sở của tổ chức này.
Nhưng Lâm Chính không hề có ý dừng lại, anh khẽ mỉm cười, nói thẳng: "Xin đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu thi thể của anh ấy vẫn còn ở đây, tôi sẽ có cách để hồi sinh anh ấy!”
Anh vừa dứt lời, Thiên Nga Đen đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.
Cô ta chậm rãi quay người lại, đôi mắt bạc dưới vành mũ lặng lẽ nhìn Lâm Chính. Sau đó cô ta bước tới, đột nhiên vươn tay ra, tóm lấy cổ Lâm Chính, dùng một tay nâng anh lên.
"Xin lỗi, thưa tiên sinh, tôi đã làm tổn thương đến anh".
"Nhưng anh đã xúc phạm em trai tôi, như vậy cũng có nghĩa là đùa cợt với tôi, điều này khiến tôi rất khó chịu".
"Có lẽ, cuộc gặp gỡ của chúng ta sẽ kết thúc ở đây, và cuộc hành trình của anh cũng đã đến điểm cuối cùng".
"Đã đến lúc tôi phải đưa tiên sinh lên thiên đường rồi. Xin đừng quên tôi!"
Thiên Nga Đen thấp giọng nói, tựa như đang đọc điếu văn cho Lâm Chính. Sau đó cô ta bắt đầu dùng lực, muốn kết liễu Lâm Chính.
“Cô không muốn cứu em trai mình à?”
Lâm Chính không hề hoảng sợ, còn nói thêm một câu nữa.