Mặc dù Dạ Vương là người đứng đầu của Forever Night nhưng ông ta không phải Lục Địa Thần Tiên.
Đối đầu với một người sở hữu sức mạnh phi thăng như Lâm Chính thì ông ta căn bản không thể chống lại.
Hoặc có thể đến cả Dạ Vương cũng không ngờ người tới từ Long Quốc lại có sức mạnh đáng sợ như vậy. Lâm Chính bước tới, giơ tay lên.
Vụt vụt...
Sức mạnh phi thăng bùng lên tạo thành một cây đao bằng khí ép sát tới. Nhưng đúng lúc này...
Rẹt...
Không biết là Dạ Vương đã khởi động cơ quan gì mà thấy mặt đất đột nhiên nứt ra sau đó cả người ông ta lăn xuống một cái rãnh và trượt về phía trước.
Lâm Chính chau mày, nhân lúc mặt đất còn chưa đống lại thì anh thò tay ra chặn cơ quan lại.
Nhìn rõ kết cấu bên trong, Lâm Chính tái mặt. Hóa ra còn có một con đường hầm. Con đường không lớn, không thể nào chiến đấu được, chỉ có thể nằm đó và trượt đi về phía trước. Chỉ trong nháy mắt đã không biết Dạ Vương trượt tới chỗ nào.
“Thần y Lâm”.
Lúc này có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Thiên Nga Đen toàn thân là máu vội vàng quay lại nhìn Lâm Chính và hỏi: “Giết chết Dạ Vương chưa?”
“Ông ta giảo hoạt hơn tôi tưởng tượng nhiều. Khi tôi sắp giết được ông ta thì ông ta đã khởi động cơ quan nào đó và chạy mất”, Lâm Chính chỉ vào con đường và điềm đạm nói.
Thiên Nga Đen nghe thấy vậy thì tái mặt: “Xem ra giờ muốn giết được Dạ Vương sẽ càng thêm khó khăn rồi”.
“Con đường này thông tới đâu vậy? Chúng ta chặn ở đầu ra có khi vẫn kịp”, Lâm Chính nói.
Thiên Nga Đen lắc đầu: “Con đường này do Dạ Vương ra lệnh tạo ra mất hai năm, những người làm ra đã bị ông ta giết chết rồi. Kết cấu của nó thế nào tôi không biết. Trước mắt tôi cũng đã chặn hết các lối ra nhưng việc Dạ Vương ra từ lối nào thì không biết. Tuy nhiên tạm thời trong thời gian ngắn ông ta chắc cũng không đi đâu xa được đâu”.
“Vậy thì tốt”, Lâm Chính gật đầu.
“Tốt sao? Tôi thấy không phải tin tốt. Đường hầm lớn như vậy, bao phủ toàn bộ thành phố, nếu như Dạ Vương núp trong bóng tối cả năm thì chẳng lẽ chúng ta cũng phải tìm cả năm sao? Người này không giết hậu họa sẽ nhiều vô cùng. Chắc chắn anh không hi vọng sau này ông ta sẽ báo thù chúng ta đúng không?”, Thiên Nga Đen dịu dàng nói.
“Đương nhiên không muốn, vì vậy hôm nay tôi sẽ giải quyết người này”
Lâm Chính thản nhiên nói: “Ông ta còn ở thành phố này thì tốt. Tôi chỉ sợ ông ta thoát ra ngoài”.
Nói xong Lâm Chính quay người đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?”, Thiên Nga Đen bèn hỏi.
“Mang theo em trai cô, chúng ta ra ngoài trước”.
“Ra ngoài trước sao?”
Thiên Nga Đen tỏ vẻ nghi ngờ. Còn chưa tiêu diệt được Dạ Vương, ra ngoài làm gì?Thế nhưng Thiên Nga Đen không hỏi nhiều mà cũng chỉ biết quay người rời đi.
Một lúc sau, cô ta ôm cậu bé tầm tám, chín tuổi ra. Cậu bé cũng có mái tóc trắng, trắng tới mức cắt không ra máu. Nhiệt độ cơ thể lạnh ngắt giống như vừa được lấy ra từ quan tài băng vậy.
Lâm Chính liếc nhìn cậu bé, lấy châm ra đâm lên cổ của cậu sau đó đi ra ngoài. Lúc này những người còn lại đều hoang mang, tìm cách bỏ chạy tán loạn.
Thế nhưng do Thiên Nga Đen đã bịt kín các lối đi, hơn nữa còn dùng chân khí phong tỏa nên họ không bỏ chạy được. Tất cả như bị sa lưới.
Thiên Nga Đen dẫn Lâm Chính tới một lối ra kín khác, xóa đi lớp chân khí và chạy ra ngoài. Đợi sau khi họ rời đi thì Lâm Chính đã đứng trước một lối ra khác. So với lối ra trước đó thì lối ra này cũng nằm dưới một tảng đá lớn.
“Khi nào anh có thể cứu được em trai tôi”, Thiên Nga Đen hỏi.
“Đợi chút tôi xử lý xong Dạ Vương thì sẽ cứu em trai cô”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi ngồi xuống.
Thiên Nga Đen giật mình, nhìn anh bằng vẻ tò mò.
“Anh đang đùa với tôi đấy à?”, Thiên Nga Đen lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
Lâm Chính chạy ra cả đây rồi thì giết Dạ Vương kiểu gì.
Huống hồ giờ Dạ Vương đã núp trong bóng tôi, lẽ nào muốn nói giết là giết sao?
Thiên Nga Đen không hiểu. Thế nhưng giờ quyền chủ động nằm trong tay anh nên cô ta cũng không dám nói gì.
Hơn nữa nhìn thấy anh đang chuẩn bị giết Dạ Vương nên cô ta đành phải đặt em trai mình xuống và lẳng lặng chờ đợi.
Đúng lúc này. Phập!
Lâm Chính đột nhiên đưa tay ra và cắm vào đất. Anh đang làm gì vậy?
Thiên Nga Đen ngạc nhiên lắm. Thế nhưng một giây sau sức mạnh phi thăng từ cơ thể Lâm Chính tăng mạnh, anh giống như một luồng điện xới tung cả mặt đất.
Thiên Nga Đen nín thở, nhìn anh bằng vẻ không dám tin. Gã này làm gì vậy?
Lẽ nào định xới tung cả mặt đất sao? Anh ta điên rồi?
“Chắc chắn là anh ta đang đùa thôi”, cô ta thật sự không dám tin.
Thế nhưng mặt đất đã chứng minh cho suy nghĩ táo bạo của cô ta. Thiên Nga Đen hóa đá.