Đêm vọng Giáng sinh.
Tối nay ở nhà hát kịch Maria lớn nhất Thánh Thành sẽ có một buổi diễn lớn.
Đợi đến khi Lâm Chính và Thiên Nga Đen tới nhà hát kịch, ở đây đã đông nghịt người.
Nhiều nam nữ ăn mặc xinh đẹp, trang điễm lộng lẫy, khoác tay nhau đi vào nhà hát kịch.
Nơi này hội tụ nhiều người giàu có nổi tiếng ở các nước trên thế giới.
Đây là đêm hội mỗi năm một lần ở Thánh Thành, quy cách nơi này người dân bình thường không thể tưởng tượng được.
Chỉ riêng vé vào cổng đã đạt đến năm trăm nghìn vé, hơn nữa còn chưa chắc đã mua được.
“Hai vị, mời hai vị cho xem vé vào cổng”.
Ngay khi Lâm Chính và Thiên Nga Đen chuẩn bị vào nhà hát kịch, nhân viên ở trước cổng chặn bọn họ lại.
“Vé vào cổng?”.
Thiên Nga Đen sửng sốt: “Chúng tôi còn chưa mua, có thể mua ở đâu?”.
“Vé vào cổng của chúng tôi là đặt trước, nếu cô không mua trước thì e là giờ không mua được nữa!”.
Nhân viên mỉm cười nói.
“Cái gì?”.
Thiên Nga Đen hơi buồn bực, nhưng cô ta không vội nổi nóng mà đi sang một bên, gọi điện thoại cho Hailey.
“Thiên Nga Đen đại nhân, vé vào cổng nhà hát kịch đều mua bằng tên thật. Tôi đúng là đã mua hai vé, nhưng hai vé này có thông tin của thuộc hạ tôi, vốn dĩ tôi định để họ đi đưa hoa, bây giờ hai người đến, trong thời gian ngắn tôi không kịp chuẩn bị…”.
Hailey nói đầy vẻ áy náy.
“Có cách gì giúp chúng tôi có được vé không?”.
Thiên Nga Đen nhỏ giọng hỏi.
“Khá khó khăn, trang web mua vé là dành cho hội viên. Nghe nói nạp vào cho nhà hát kịch hai mươi triệu mới có thể trở thành hội viên, cho dù bây giờ có nạp cho cô thì cũng hết vé rồi… Thiên Nga Đen đại nhân, nếu cô đợi được thì tôi có thể sai người đi làm vé giả, bảo đảm có thể vào được!”.
“Cần bao lâu?”.
“30 phút”.
“Lâu quá!”.
Thiên Nga Đen mất kiên nhẫn, nói với Lâm Chính: “Anh Lâm, chi bằng chúng ta lẻn vào trong đi”.
“Nói ông ta gửi hai vé giả đến đây đi”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Nhưng làm vé giả cần có thời gian, vậy thì không kịp mất”.
“Chúng ta lẻn vào trong sẽ bị bại lộ. Cô phải biết Hắc Hoàng am hiểu nhất là kỹ thuật hack. Nếu bây giờ hắn khống chế tất cả máy quay của nhà hát kịch, chúng ta lẻn vào bị máy quay quay được chẳng phải sẽ đánh rắn động cỏ hay sao?”.
“Chuyện đó… Thôi được”.
Thiên Nga Đen chỉ đành gật đầu.
Cô ta nói vài câu với Hailey, sau đó cúp máy.
“Này, hai người có vào hay không? Không thì tránh sang bên, chó khôn không cản đường!”.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lâm Chính nghe ra rõ ràng đây là tiếng Y đậm chất Long Quốc, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một vài người Long Quốc đi theo vài người nước Y tóc vàng mắt xanh đi tới.
Dẫn đầu là một cô gái mặc đầm dạ hội dài trễ ngực, trang điểm đậm.
Cô gái đội mũ dạ rộng vành, đang nhìn hai người với vẻ mặt chán ghét.
Thiên Nga Đen không muốn làm bại lộ thân phận nên đã hóa trang sơ qua, gương mặt không tính là quá đẹp, quần áo cũng chỉ bình thường giống như Lâm Chính.
Nhưng cái bình thường của bọn họ đứng trước nhà hát kịch lại có vẻ nghèo mạt.
“Cô đang nói tôi sao?”.
Thiên Nga Đen lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm cô gái đó.
Cô gái bị ánh mắt của Thiên Nga Đen làm sởn gai ốc, vô thức lùi về sau nửa bước, nhưng vẫn can đảm nói: “Nói cô đấy thì sao? Cút sang một bên!”.
“Khốn nạn!”.
Thiên Nga Đen nổi giận, định ra tay nhưng vẫn nhịn xuống.
Cô ta liếc nhìn Lâm Chính, biết mình không thể làm loạn, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ.
“Được rồi Lina! Bớt nói vài câu đi! Nói chuyện với mấy kẻ nghèo nàn này làm gì?”.
Một thiếu nữ ăn mặc vừa dáng đi tới từ đằng sau, bình thản nói.
Thiếu nữ rất xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, vô cùng mịn màng. Tóc dài ngang eo, vóc người duyên dáng, bộ lễ phục màu đỏ tôn dáng cô ta lên giống như hoa hồng kiều diễm.
Về nhan sắc, chỉ có Thiên Nga Đen khi không hóa trang mới có thể hơn được cô ta.
“Cũng phải, loại người không mua nổi vé mà muốn vào trong mở mang tầm mắt tôi thấy nhiều rồi, bọn họ làm người ta ghê tởm giống như chuột cống vậy!”.
Cô gái mặc lễ phục đen cười khinh bỉ, vẻ mặt không quan tâm.
Trong mắt Thiên Nga Đen dâng tràn lửa giận, nhưng lúc này cô ta như chú ý đến gì đó, nhìn huy hiệu trước ngực cô gái mặc lễ phục màu đen, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cô là người của nhà họ Triệu nước Y?”.
Người con gái mặc lễ phục đen sững người, ngạc nhiên nhìn Thiên Nga Đen: “Cô biết tôi?”.
Thiên Nga Đen cười khẽ, không nói gì, lùi sang một bên.
Cô gái mặc lễ phục màu đen mất tự nhiên, nghi ngờ quan sát Thiên Nga Đen một lượt.
Đúng lúc này, cô gái mặc lễ phục đỏ nghĩ tới gì đó, lên tiếng: “Lina, hai người này là bạn cô sao?”.
Cô gái mặc lễ phục đen sửng sốt.
“Nếu là bạn cô thì mời họ vào trong xem biểu diễn đi, thế nào?”.
Cô gái mặc lễ phục đỏ mỉm cười.
Dứt lời, mọi người đều cảm thấy khó tin.
Cô gái mặc lễ phục đen muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy cô gái mặc lễ phục đỏ nháy mắt ra hiệu, lời đến bên miệng đành nuốt trở vào.
“À… Được thôi…”.
Cô ta thở ra, liếc nhìn Thiên Nga Đen và Lâm Chính, sự chán ghét và khinh miệt trong mắt không giảm bớt, nhưng lời nói đã khách sáo hơn.
“Cô nhận ra huy hiệu nhà chúng tôi thì hẳn cô là bạn của nhà họ Triệu chúng tôi. Các người không có vé à? Không sao, để tôi dẫn các người vào trong trải nghiệm, thế nào?”.
Thiên Nga Đen khẽ nhíu mày, nhìn sang Lâm Chính.
“Được!”.
Lâm Chính đáp lại rất sảng khoái.