Nhà hát kịch hỗn loạn một lúc rồi mới hạ màn sau khi đám Lâm Chính và lão Vito rời đi.
"Lão Vito, ông phải phái ngay người bao vây xung quanh nhà hát kịch, Hắc Hoàng không chạy được xa đâu!".
Thiên Nga Đen vừa xoa tai chạy tới, vừa tức giận nói.
"Thiên Nga Đen, không cần lo lắng, tôi đã xác định được vị trí của Hắc Hoàng! Đi thôi, chúng ta đi tìm cậu ta!".
Lâm Chính bình thản nói.
"Thật sao tôn thượng?".
Thiên Nga Đen tỏ vẻ kinh ngạc.
"Cậu Lâm, để tôi sắp xếp xe, cùng cậu đi tìm kẻ địch!", lão Vito vội nói.
"Không cần dùng xe, các ông cũng phải bỏ hết thiết bị điện tử trên người đi".
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Vậy chúng ta tìm Hắc Hoàng kiểu gì?".
Lão Vito sửng sốt hỏi.
Lâm Chính xoa cằm, nhìn mấy chiếc xe đạp để ở gần đó, rồi dùng tay chỉ.
Màn đêm buông xuống.
Một đêm trước Giáng sinh là đêm đêm bình an.
Đêm hôm nay, tất cả tội phạm ở Thánh Thành và các thành phố lân cận đều lựa chọn nghỉ ngơi, tuy rất nhiều người không tin vào Thượng Đế, nhưng bọn họ không dám ngỗ ngược với những người tin vào Thượng Đế.
Tỷ lệ phạm tội tối hôm nay sẽ thấp hơn bình thường gấp nhiều lần.
Chỗ nào trên đường cũng là đám đông vui mừng.
Nhưng ngoại ô Thánh Thành lại im lặng như tờ.
Ánh trăng chiếu xuống rừng cây thưa thớt.
Trong rừng, một bóng dáng gầy yếu đang lặng lẽ đứng trước một ngôi mộ.
Bóng dáng kia nhìn chằm chằm ngôi mộ, sau đó mở chiếc rương trong tay, cẩn thận cắm từng bông hoa Anh Linh trắng muốt trong rương lên ngôi mộ.
Sau đó, bóng dáng gầy yếu đi tới bia mộ ngồi xuống, dựa vào tấm bia rồi nhắm mắt lại.
Nhưng bóng dáng kia mới nhắm mắt chưa được bao lâu đã nhận ra gì đó, chậm rãi mở mắt ra.
"Ai?".
Bóng dáng gầy yếu giật nảy mình, đồng tử run rẩy, lập tức bò dậy lùi lại phía sau.
Chỉ thấy mấy bóng người không biết đã đứng trước bia mộ từ lúc nào.
Người dẫn đầu chính là Lâm Chính!
Hơi thở của bóng dáng gầy yếu kia trở nên run rẩy, một lát sau mới chậm rãi lên tiếng.
"Anh... sao anh biết tôi ở đây?".
"Tôi đã để lại ấn ký trên người cậu, chỉ cần cậu ở trong phạm vi trăm dặm là tôi có thể cảm nhận được ấn ký này, từ đó xác định vị trí của cậu".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Khoảnh khắc tìm thấy Hắc Hoàng trong hàng ghế khán giả, anh đã đánh một luồng sức mạnh phi thăng vào người cậu ta.
Chỉ là Hắc Hoàng không phát hiện ra mà thôi.
"Còn có thủ đoạn như GPS thế này sao?".
Hắc Hoàng tỏ vẻ bất ngờ, sau đó nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói: "Sao anh lại tìm thấy tôi giữa nhiều khán giả như vậy? Tôi nhớ chúng ta chưa từng gặp nhau mà".
"Ánh mắt".
Lâm Chính bình thản nói.
"Ánh mắt?".
Hắc Hoàng sửng sốt, hình như nhớ ra gì đó.
"Các khán giả đến nhà hát kịch này hầu như đều để xem biểu diễn, chỉ có cậu là không chút hứng thú với buổi biểu diễn. Cậu luôn dõi mắt nhìn tôi, muốn chứng kiến dáng vẻ bàng hoàng bất lực của tôi, muốn nhìn dáng vẻ mờ mịt lo lắng của tôi, cậu vẫn luôn nhìn tôi, nên tôi mới có thể tìm được cậu".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hắc Hoàng tỏ vẻ vô cùng khó tin.
Nhưng cậu ta không phản bác.
Tất cả đều bị Lâm Chính nói trúng.
Sao cậu ta có thể ở lại để thưởng thức mấy vở ca kịch nhạt nhẽo kia chứ?
Cậu ta ở lại để nhìn Lâm Chính.
Cậu ta muốn xem kẻ đã xóa sổ Forever Night này sau khi thấy được thủ đoạn của mình sẽ có vẻ mặt gì.
Đây là thói quen của cậu ta!
Không ngờ thói quen này lại bị Lâm Chính nhìn thấu.
Rõ ràng cậu ta chưa bao giờ tiếp xúc với người này.
Lẽ nào là do chiếc điện thoại và cuộc gọi kia?
Nghĩ đến đây, Hắc Hoàng liền đổ mồ hôi, sống lưng lạnh toát.