Đám Thiên Nga Đen đứng bên cạnh ngôi mộ lặng lẽ nhìn, không ai nói một lời.
Nhất là Thiên Nga Đen, lúc này cô ta chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ hacker đẳng cấp khiến mọi người kính nể như Hắc Hoàng lại có một mặt khác như vậy.
Xem ra Hắc Hoàng này vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cậu ta cũng chỉ mới khoảng 10 tuổi.
Tuy kĩ thuật máy tính của cậu ta đã đạt đến đỉnh cao của thế giới, là thiên tài tuyệt đại có một không hai, nhưng dù sao vẫn chưa trải nghiệm nhiều, cũng không phải là thánh nhân.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng khóc của Hắc Hoàng mới dần ngừng lại.
Cậu ta nằm trong quan tài, nhìn lên bầu trời với đôi mắt trống rỗng.
"Ra tay đi! Tôi muốn đi gặp mẹ tôi rồi!".
Hắc Hoàng khàn giọng nói.
Lâm Chính ngồi xổm bên cạnh quan tài, bình thản nói với cậu ta: "Ai nói là tôi muốn giết cậu?".
"Không giết tôi?".
"Tôi muốn cậu làm việc cho tôi!".
"Ha ha, anh có thể giết tôi, nhưng muốn tôi khuất phục anh thì đừng hòng!".
Hắc Hoàng cười chế giễu.
Tuy cậu ta còn nhỏ tuổi, nhưng sự kiêu ngạo thì không nhỏ chút nào.
Lão Vito ở bên cạnh nghe thấy thế, liền nhíu mày lại, lên tiếng khuyên bảo: "Cậu bé, có thể làm việc cho cậu Lâm là vinh hạnh của cậu. Nếu cậu đã thất bại, thì nên thẳng thắn đối mặt với thất bại. Cậu Lâm không phải là kẻ thù của cậu, cậu làm việc cho cậu ấy, không chừng còn có thành tựu cao hơn".
"Toàn những lời ngu xuẩn!".
Hắc Hoàng lắc đầu cười khẩy, tỏ vẻ rất khinh bỉ.
Lão Vito tức điên lên, nhưng giáo dưỡng cao khiến ông ta không nói gì nữa.
"Thật đáng thương".
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
"Anh nói ai?".
Hắc Hoàng nhíu mày.
"Đương nhiên là nói cậu rồi, ở đây còn ai đáng thương sao?".
Lâm Chính bình thản nói: "Một người nằm trong quan tài của mẹ mình, lẽ nào không đáng thương sao?".
"Anh thì biết cái gì?".
Thấy Lâm Chính nhắc đến mẹ mình, Hắc Hoàng lập tức mất kiểm soát, lớn tiếng chửi bới.
"Tôi không biết gì? Sao tôi lại không biết chứ?".
Lâm Chính lạnh lùng hừ mũi nói: "Cậu hãy kể cho tôi nghe mẹ cậu chết như thế nào".
"Anh câm miệng lại!".
"Sao? Không dám nói à? Cậu còn nhỏ như vậy, chắc chắn bà ấy không chết một cách bình thường! Bị người ta hại chết? Hay là bị bệnh chết?".
"Nếu là bị bệnh chết thì thôi, cậu còn nhỏ, tôi không nói gì cậu. Nhưng nếu bị người ta hại chết, cậu không nghĩ cách trả thù cho mẹ mình, mà lại trốn ở đây, như vậy không đáng thương sao?".
"Tôi cũng mất mẹ, nhưng tôi không nằm trong quan tài của bà ấy khóc lóc như cậu! Đó chỉ là hành vi của kẻ nhu nhược, tôi biết tôi cần phải làm gì! Đó chính là cầm dao trả thù cho mẹ! Nếu ngay cả điều này cũng không làm được, thì còn mặt mũi nào đứng trước mộ mẹ?".
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Hắc Hoàng trong quan tài, giọng nói càng vô cảm hơn: "Cậu không có tư cách nằm ở đây! Nếu mẹ cậu biết cậu là kẻ nhu nhược hèn nhát như vậy, thì cũng hối hận vì đã sinh ra cậu!".
"Khốn kiếp!".
Hắc Hoàng tức giận gầm lên, không biết lấy đâu ra sức lực, nhảy ra khỏi quan tài nhào về phía Lâm Chính, siết chặt nắm tay đánh tới.
Bốp!
Âm thanh chói tai vang lên.
Hắc Hoàng chỉ cảm thấy nắm đấm của mình như chạm vào sắt thép.
Lâm Chính vẫn bình an vô sự.
Còn cậu ta thì đau đến mức ngã lăn ra đất, vô cùng khổ sở.
"Đúng là trói gà không chặt, tôi nghĩ chắc là một người trưởng thành bình thường cũng có thể giết được cậu".
Lâm Chính lắc đầu, sau đó xoay người đi, bình thản nói: "Cậu cứ ở đây tiếp tục khóc thương mẹ cậu đi, nhớ khóc to một chút, để mẹ cậu nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của cậu".
Dứt lời, Lâm định rời đi.
"Đứng lại!".
Hắc Hoàng bỗng quát lớn.
Lâm Chính dừng chân, ngoảnh sang nhìn: "Còn chuyện gì sao?".
Đôi mắt Hắc Hoàng đỏ ngầu, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Chính, thở hổn hển.
Nỗi đau đớn khiến cậu ta đổ mồ hôi ướt lưng.
Cậu ta cắn chặt răng, khẽ gầm lên: "Anh… có thể giúp tôi giết một người không?".
"Ai?".
"Bố tôi".
Hắc Hoàng trầm giọng đáp.