Khi đám Lâm Chính trở về Thánh Thành đã là đêm khuya.
Tuy trên đường vẫn còn người vui mừng nhảy múa, nhưng hầu hết mọi người đã thấm mệt trong ngày lễ náo nhiệt, lần lượt về nhà nghỉ ngơi.
Cửa quán bar.
Đám Hailey trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn mấy người Lâm Chính đi vào, ai nấy cảm thấy da đầu tê dại.
"Hailey, ông còn ngây ra đó làm gì? Mau sắp xếp chỗ ngồi cho tôn thượng!".
Thiên Nga Đen nghiêm giọng nói.
Tiếng quát này đã khiến Hailey tỉnh táo lại.
Ông ta run bắn lên, vội nặn ra một nụ cười: "Tôn thượng, mời cậu, mời cậu qua bên này!".
Ông ta vừa nói vừa bảo người dọn dẹp quán bar.
Tất cả khách khứa đều bị mời ra ngoài.
Tuy bọn họ vô cùng bất mãn, nhưng Hailey vẫn có chút thế lực ở Thánh Thành, nên không ai dám nói gì.
Quán bar nhanh chóng trở nên trống trải.
Mọi người ngồi xuống vị trí do Hailey sắp xếp.
Hailey vừa rót rượu hoa quả vừa lặng lẽ đánh giá cậu bé bên cạnh Lâm Chính, tim đập thình thịch.
Ông ta đã mơ hồ đoán được thân phận của cậu bé, nhưng vẫn không thể tin được.
Đó là sự tồn tại xuất quỷ nhập thần, là vua của thế giới máy tính.
Tại sao chưa đến một ngày đã bị người này bắt được?
Là giả!
Chắc chắn là giả!
"Hailey đúng không? Ông lại đây!".
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng gọi.
"Tôn thượng có gì phân phó sao?".
Hailey cung kính hỏi.
"Người này là Hắc Hoàng".
Lâm Chính chỉ vào cậu bé ở bên cạnh, bình tĩnh nói.
Trái tim của Hailey suýt nữa thì vọt ra khỏi lồng ngực, nhưng ông ta vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: "Hắc Hoàng đại nhân, chào cậu".
"Thiên Nga Đen thì không cần tôi giới thiệu nữa nhỉ?".
"Đương nhiên rồi tôn thượng, tôi và Thiên Nga Đen đại nhân vẫn quen nhau trước giờ".
"Vậy là được rồi".
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Forever Night đã bị tôi xóa sổ, nhưng tôi rất có hứng thú với hệ thống tình báo của nó. Thiên Nga Đen từng nói với tôi ông là một tay lõi đời ở Thánh Thành, là một mắt xích quan trọng trong hệ thống tình báo. Bắt đầu từ hôm nay, ông, Thiên Nga Đen và Hắc Hoàng sẽ xây dựng lại hệ thống tình báo mới do Dương Hoa phụ trách. Từ giờ trở đi, các ông đều là người của Dương Hoa, rõ chưa?".
"Vâng, tôn thượng".
Hailey lập tức cúi người đáp, không do dự chút nào.
Ông ta là người rất thức thời.
Người có thể dễ dàng tiêu diệt Forever Night, chế phục Thiên Nga Đen và Hắc Hoàng thì Hailey không thể chống lại được.
Bây giờ ngoài thần phục thì không còn cách nào khác.
"Tốt lắm".
Lâm Chính gật đầu, bảo lão Vito sắp xếp máy bay tư nhân, chuẩn bị trở về Long Quốc.
Hắc Hoàng không cần theo Lâm Chính trở về Giang Thành.
Đối với hacker đỉnh cấp như cậu ta thì không tiện trói buộc bên người, để cậu ta ở nơi có thể tự do phát huy sẽ giúp cậu ta có thêm không gian để phát triển.
Sân bay.
"Thiên Nga Đen, những thứ tôi dặn dò, cô phải thu thập đầy đủ trong thời gian ngắn nhất, càng thu thập xong sớm thì em trai cô càng nhanh có thể sống lại".
Lâm Chính bình thản nói.
"Tôn thượng yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành".
Thiên Nga Đen kích động.
"Em trai cô?".
Hắc Hoàng ở bên cạnh nhíu mày, trầm giọng nói: "Thiên Nga Đen, tôi nhớ hình như em trai cô chết rồi mà".
"Tôn thượng có thể khiến em trai tôi sống lại".
Thiên Nga Đen kiêu ngạo đáp.
"Hừ, nói không chừng anh ta đang lừa cô, lợi dụng cô thì có".
Hắc Hoàng cười khẩy, hoàn toàn không thèm kiêng dè Lâm Chính.
"Cậu bé, cậu nhầm rồi, cậu Lâm quả thực có thủ đoạn khởi tử hồi sinh, tôi tận mắt chứng kiến cậu ấy cướp được mấy đứa con của gia tộc Vito từ tay thần chết! Chuyện này thực sự quá khó tin!".
Lão Vito lập tức nói.
Hắc Hoàng sửng sốt, sau đó rơi vào trầm tư.
"Hắc Hoàng, rồi tôi sẽ có nhiệm vụ giao cho cậu, cậu hãy để ý tin nhắn của tôi! Tôi đi đây!".
Lâm Chính bình thản nói rồi xoay người lên máy bay.
"Khoan đã!".
Hắc Hoàng bỗng lên tiếng gọi.
"Còn chuyện gì sao?".
Lâm Chính nhìn cậu ta.
"Anh có thể cứu sống những người kia thì có thể khiến mẹ tôi sống lại không?".
Hắc Hoàng hỏi với vẻ mặt đầy mong chờ.
Lâm Chính trầm tư, một lát sau thì lắc đầu: "Tôi có thể lừa cậu, nhưng tôi nghĩ là không cần thiết. Thi thể của mẹ cậu đã bị hoa Anh Linh ăn hết, nói một cách nghiêm túc thì không thể sống lại được".
Hắc Hoàng nghe thấy thế, đôi mắt liền tối sầm lại.
"Nhưng sau này thì ai nói chắc được? Đừng từ bỏ hi vọng, chỉ cần vẫn còn hi vọng thì mọi chuyện đều có khả năng".
Lâm Chính bình thản nói rồi lên thẳng máy bay.
Hắc Hoàng yên lặng đứng nhìn theo, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt thiếu niên.