Trở về học viện, Lâm Chính nghỉ ngơi một đêm, chuẩn bị hôm sau đích thân luyện chế một ít đan dược, sau đó đến vực Diệt Vong giúp Từ Chính hoàn thành việc nghiên cứu.
Nhưng hôm sau mới sáng ra, anh đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Lâm Chính lơ mơ mở mắt, cầm điện thoại lên xem.
Là Tô Nhu gọi tới.
Anh vội vàng ấn nút nghe.
"Anh đang ở đâu?".
Giọng nói của Tô Nhu vang lên.
Có vẻ rất gấp gáp.
Lâm Chính sửng sốt, không nhịn được hỏi: "Tiểu Nhu, có chuyện gì vậy?".
"Chị Tô Dư xảy ra chuyện rồi! Em chuẩn bị đến bệnh viện thăm chị ấy, anh mau đi cùng em đi!".
Tô Nhu vội nói.
"Cái gì?".
Lâm Chính dường như nín thở, lập tức ngồi bật dậy.
Khi anh vội vội vàng vàng đến đường Giải Phóng, đã thấy Tô Nhu chờ ở đó từ lâu.
Cô vẫy tay với Lâm Chính, sau đó ngồi vào ghế lái.
Lâm Chính cũng chui ngay vào xe của Tô Nhu, phóng tới bệnh viện.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Hôm qua lúc gọi điện thoại Tô Dư vẫn còn bình thường, sao mới qua một đêm đã vào viện rồi?
"Nghe nói là mâu thuẫn với người khác rồi đánh nhau".
Sắc mặt của Tô Nhu rất khó coi, nhỏ giọng nói.
"Xảy ra mâu thuẫn?".
Lâm Chính sửng sốt, sau đó rơi vào trầm tư.
Bây giờ Tô Dư đã là đại minh tinh hàng đầu trong nước, chắc chắn tối qua đến quán bar tìm Tô Tiểu Khuynh cũng đã che chắn kĩ càng.
Vô duyên vô cớ, cô ta tuyệt đối không dám mâu thuẫn với người khác.
Chắc chắn trong chuyện này có điều kỳ lạ.
Hai người nhanh chóng đến bệnh viện thành phố.
Sau khi dừng xe ở bãi đỗ xe, hai người vội vàng chạy vào tòa nhà nội trú.
Trước phòng bệnh ở tầng ba.
Tô Thái đang đứng hút thuốc trước cửa sổ bằng kính ở hành lang.
Tuy bệnh viện nghiêm cấm hút thuốc, nhưng ông ta vẫn không nhịn được.
Tô Tiểu Khuynh ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, không ngừng lau nước mắt, đôi mắt trong sáng đã khóc đến mức sưng húp, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
"Bác cả".
Tô Nhu nhanh chân đi tới, gọi một tiếng.
Tô Thái sửng sốt, vội dập tắt điếu thuốc rồi ngoảnh lại, nhìn thấy Tô Nhu đến thì không khỏi nặn ra một nụ cười: "Tiểu Nhu đến đấy à?".
"Tình hình chị Tô Dư sao rồi ạ?".
Tô Nhu hỏi.
Tô Thái nhìn về phía phòng bệnh, miệng há ra, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, không nói gì.
Tô Nhu ngập ngừng một lát, rồi cùng Lâm Chính đi tới cửa.
Tô Dư đang yên lặng nằm trên giường bệnh trong phòng, cánh tay và đầu đều bị băng bó, mũi cắm ống truyền.
Nhìn qua đã biết là bị thương không nhẹ.
Lưu Mãn San nằm gục bên cạnh lau nước mắt.
"Bác gái".
Tô Nhu xách một túi hoa quả đi vào, chào một tiếng.
Lưu Mãn San nhìn cô một cái, sau đó òa khóc nức nở.
"Đứa con gái số khổ của tôi! Hu hu hu!".
Thấy tâm trạng Lưu Mãn San suy sụp, Tô Nhu chỉ đành khẽ an ủi.
"Cánh tay và nửa mặt bên phải nó đều bị thương, bác sĩ nói vết thương trên mặt phải khá nặng, có khả năng để lại sẹo".
Tô Thái đi tới, khàn giọng nói với Lâm Chính đang đứng ở cửa.
Sẹo?
Đối với một nữ minh tinh đang nổi như cồn thì đúng là chí mạng!
Đây chính là hủy dung!
Là hủy hoại hoàn toàn con đường nghệ thuật của Tô Dư!
"Đã có paparazzi đánh hơi được tin Tiểu Dư bị thương, đang nghe ngóng ở bệnh viện, nhưng cũng may đạo diễn Tống đến kịp, đang xử lý, cố gắng giấu nhẹm chuyện này đi".
Tô Thái lại giải thích, vẻ mặt đầy bất lực.
Lâm Chính nhíu chặt mày, xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tiểu Khuynh.
"Tiểu Khuynh, nói cho anh biết, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?".