Biệt thự nhà họ Tống.
Tống Mục Dương và con trai đi về nhà với vẻ mặt u ám.
“Khi cậu bị rắn thần cắn,thực sự chỉ CÓSỞ Trần và Tống Nhan là những người duy nhất nhìn thấy nó sao?” Tống Khánh Hạc vè mặt bình tĩnh nói.
Tống Khánh Bằng gật đầu, nghiến răng nghiến lợi, “Từ góc độ quay của đoạn video đó, hẳn là do Sở Trần quay.”
“Đem video tố cáo với nhà họ Diệp.”
Tống Mục Dương lạnh lùng nói, “Con rể ở nhờ này của Đại ca quả thực không ngu ngốc chút nào.”
“Đâuchỉ là không ngốc.”
Tống Khánh Hạc trầm giọng nói, “Hắn ta vậy mà còn biết con có thể giải độc của Hắc Vu Linh Xà.”
Vừa dứt lời, con ngươi Tống Mục Dương đột nhiên chấn động, nhìn chằm chằm Tống Khánh Hạc, “Ý con là gì?”
“Con Hắc Vu Linh Xà của con sẽ không tự nhiên mất liên lạc với con mà không có lý do.”
Đôi mắt Tống Khánh Hạc lóe lên sắc bén, “Con đã sớm suy đoán rằng có ai đã ra tay đụng chạm
nó.”
“Nhưng Sở Trần … “Tống Khánh Bằngg cau mày, hắn ta không tin rằng Sở Trần có khả năng này.
“Không, người đó có thể không nhất thiết phải là Sở Trần, nói không chừng là Tống Nhan. Dù sao vị Trương Đạo sĩ kia đã ở nhà họ Tống được năm nám, rất có thể, hắn ta đã truyền thụchút gì đócho Tống Nhan.”
“Mặc kệ là Tống Nhan hay Sở Trần, hãy tìm cơ hội và thửmột chút xem.”
Tống Mục Dương hít một hơi thật sâu, “Khánh Hạc, buổi lễ đoạt Thanh của Kim Than Thành, cậu đang chuẩn bị thế nào?”
“Tống Thu, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa, một thân hình vạm vỡ bước vào.
Tống Khánh Bằng nhìn sang, “Anh ba, anh đã trở về rồi.”
Con trai thứ ba của Tống Mục Dương, Tống Khánh Ưng.
“Hàng trăm con sư tử tranh nhau giành chiến thắng trong buổi lễ đoạt Thanh.”
Tống Khánh Ưng trầm giọng nói, “Theo quy định, mỗi gia đình có thể cử hai đội tham gia. Con và anh hai trong trận hỗn chiến sẽ liên thủlàm cho Tống Thu chết trônggiống như một vụ tai nạn ngoài ý muốn, điều này thật dễ như trở bàn tay. vốn muốn Tống Thiên Dương tự mình đánh chết con trai mình bằng cây roi dài đính ngân châm, nhưng đáng tiếc, thủ đoạn đó đã bị phát hiện.”
Tống Mục Dương đôi mắt lóe lên
vẻ hung ác, thảm khốc, “Mấy chục năm qua, Tống Thiên Dương làm chuyện gì cũng chèn ép ta, vị trí gia chủ nhà họ Tống cũng đã đến lúc đẻ ta ngồi rồi.”
“Một khi Tống Thu, người con trai duy nhất chết đi, Tống Thiên Dương không còn người nối dõi. Mẹ nó, hắn nhất định sẽ phát điên.”
Tống Khánh Ưng cười nhạt, “Năm đó Tống Thiên Dương vì chức gia chủ đã hại chết mẹ chúng ta, con nhất định sẽ làm cho hắn tan cửa nát nhà.”
Hai tay Tống Mục Dương đột nhiên nắm chặt, trong mắt lóe lên hận ý, “Từ ngày mẹ các con qua đời, Tống Thiên Dương cùng ta đã cắt đứt tinh anh em.”
“Ta đã trở về.”
Bên ngoài vang lên một giọng nói.
Con trai lớn của Tống Mục Dương, Tống Khánh Long sải bước tiến vào, bộ dáng vô cùng hưng phấn, “Conbáo cho mọi người một tin tốt. Tối nay, Tú Túmời cảnhà chúng ta đến khách sạn Hoàng Đình để uống trà.”
Đôi mắt của Tổng Khánh Bằngg sáng lên, “Chị dâu mời chúng ta uống trà sao? ”
Tống Khánh Long cười,“Hôm nay ta đã đến thám nhà họ Hoàng một chuyến, Hoàng ngũ gia đối với ta có ấn tượng rất tốt.”
Tống Khánh Hạc đột nhiên đứng lên, nhìn Tống Khánh Long, ngón tay nhẹ tính, nhíu mày,“Anh cả, ấn đường của anhđã biến đen, em sợ sẽ có gì đó không ổn.”
Lời vừa dứt, nụ cười của Tống Khánh Long liền đông cứng lại, trong lòng cảm giác chợt lạnh cả tay chân.
Sắc mặt Tống Mục Dương cũng thay đổi rõ rệt, “Có chuyện gi vậy?”
Tống Khánh Hạcbái nhập vào Kỳ môn, thủ đoạn bất phàm. Mặc dù không dễ dàng nhìn ra lành dữthông qua quan sát sắc mặt người, nhưng màsáng nay, trước khi Tống Khánh Long ra khỏi nhà,Tống Khánh Hạc đã tính cho hắn một quẻ, hiện tại xem ra trên người Tống Khánh Long có chỗ
không ốn.
“Kỳ quái.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 80
Chương 80