Sở Trần nhanh chóng đi đến cuối con phố, một cửa hàng đèn mờ bày đầy các loại tạp hóa, loại cửa hàng này vào ban đêm luôn mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.
Đặc biệt, ánh đèn trong cửa hàng dột nát cuối phố cổ này dường như có thể tắt lịm bất cử lúc nào.
Sở Trần ngẩng đầu liếc mắt nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên, tiến vào, “Có ai không?”
Không có người đáp lại.
Sở Trầnnhịn không được kêu thêm vài lần.
“òn ào quá.”
Đột nhiên từ dưới đống người giấy chui ra một cái đầu thiếu nữ.
Cô gái tuổi chừng mười tám tuổi, tóc tai hơi rối nhưng không che giấu được khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Đôi mắt lộ ra thần sắc lanh lợi, cô nhìn qua xem xétsở Trần,đồng thời cũng duỗi tay từ trong đống người giấy ra, trên tay cô cầm một quyển sách, ánh đèn mờ ảo lộ ra đôi bàn tay trắng nõn mềm mại, “Muốn mua gì thì tự
mình chọn đi, tôi sẽ thanh toán tiền sau khi anh chọn xong.”
Thiếu nữ tựa như từ Sở Trần không tìm thấy sự hứng thú, sau khi nói xong, cô ta tiếp tục đọc sách.
“Cô bé à, khách hàng chính là Thượng đế.”
Sờ Trần vừa định mờ miệng tiếp.
Cô gái trực tiếp ngắt lời, “Tôi không tin có Thượng đế, sao anh lại đổ mực cho tôi như vậy.”
Sau khi Sở Trần chọn hết những
thứ minh muốn mua, anh yêu cầu cô gái tính tiền.
Vừa định trả tiền thìSỞ Trần liếc mắt nhìn quyển sách trên tay cô gái, bất giác nở nụ cười, “Cô tin tưởng La Vân Đạo Tôn.”
Vừa dứt lời, tay cô gái đột nhiên run lên, đôi mắt cô lóe sáng, ngẩng đầu nhìn chằm chằmSỞ Trần.
Cô không thể phát hiện ra bất kỳ khí tức khác thường nào từ cơ thể Sở Trần.
Nhưng một lời từ Sở Trần đủ để
chứng minhanh ta là người trong Kỳ môn.
“Anh là ai?”
Cô gái đứng lên, cảnh giác nhìn chằm chằmSỜ Trần.
Sờ Trần không trả lời, trực tiếp đảo mắt liếc nhìn quanh cửa hàng, “Khi vào đây tôi đã nhìn thấy ký hiệuTinh La Môn ờ cửa. Trong tay cô còn luôn cầm Tinh La sách phổ. Cô chính là đệ tử của Tinh La Môn. Nơi này hẳn là phân đà của Tinh La Môn ở thành phố Thiền Thành đi.”
Cô gái sắc mặt thay đổi, “Anh đến cùng là ai?”
“Là đồng đạo với cô thôi.”
Sờ Trần cười haha một tiếng, cầm lấy mấy đồ vật vừa mua, quay người đi ra, nói vọng lại, “Luận về bối phận, tôi là sư tổ của cô.”
Cô gái nhìn bóng lưng Sờ Trầnrời đi, mặc dù thấy kinh ngạc khi Sở Trần nhìn thấu thân phận của nàng, nhưng nhất thời vẫn không nói nên lời.
Tinh La Mônlà do La Vân Đạo
Tôn thành lập.
Anh chàng này tự xưng là sư tổ, có nghĩa là cùng thế hệ với La Vân Đạo Tôn.
Cô gái lẩm bẩm, “Ngớ ngẩn.”
“Cháu gái, con đang nói chuyện với ai vậy?”
Một giọng nói từ trong nhà vọng ra.
Cô gái vội vàng cầm quyển sách lên, “Không có gì đâu ông ơi, một tên điên tự xưng là sư tổ của con… fuck, hắn còn chưa có trả
tiền!”
Cô gái lao ra nhanh như một cơn gió, nhưng mà, chỉ có đường phố cũ với ánh đèn mờ, thân ảnh của Sờ Trần đã biến mất không còn nữa.
“Sư tổ à? Đừng để cho lão tổ tông nhìn thấy anh, nếu không….Tôi đánh anh thành cháu trai tôi.”
Cô gái giậm chân, tức giận quay người đi về.
Một lúc sau.
Trong phòng vang lên tiếng thở dài, “Tính tinh đứa nhỏ này … không ai trị nổi mà.”
về đến nhà, Sở Trần xách túi đi thẳng vào phòng.
Tống Nhan vẫn ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu, liếc nhìn cửa phòng Sở Trần, không khỏi tò mò, đặt tài liệu xuống, đi tới, gõ cửa.
“Vừa rồi anh mang theo cái gìvề nhà đấy?” Tống Nhan không kiềm chế được tò mò, buổi tối xách túi chạy ra ngoài, xong lại lén lút đi về.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 87
Chương 87