Hạ Bắc cố nén ý muốn để Sở Trần đánh vỡ đầu Hoàng Ngọc Hải cho anh ta.
Chữ của hắn có bao nhiêu cân lượng, bản thân hắn hiểu rõ.
Hoàng Ngọc Hải thực sự muốn làm bẽ mặt anh ta ở nơi công cộng.
Hạ Bắc không khách sáo nữa, khịt mũi, “Bức chữ thi không cần thiết, Ngọc Hải, cậu mở cược cho cuộc tranh tài này, tôi đặt cược tổng cộng 1,2 triệu Tống gia sẽ thắng, anh cái này hơn hai mươi triệu, khi nào anh đưa cho tôi? ”
Hoàng Ngọc Hải sắc mặt biến ảo, nhìn một chútHoàng Giang Hồng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Hắn tư nhân mở cuộc cá cược, tuy rằng không phải bí mật, nhưng trước mặt lão nhân gia cũng không ai dám nói ra.
Hoàng Giang Hồng tỏ vẻ thờ ơ và nhìn Hoàng Ngọc Hải.
Ánh mắt này làm cho Hoàng Ngọc Hải cảm giác toàn thân run lên, giống như xuyên thấu linh hồn của hắn. “ông nội, cháu nhờ Hạ thiếu giaviết bức chữ, còn có ý nghĩa khác.”
Hoàng Ngọc Hải nhìn lên bức ‘Thanh’ đang treo, mỉm cười nói, “Tôi nghe nói bút tích của Hạ thiếu gia rất giống với bức chữ của Sở Trần. Tôi rất muốn mở mang tầm mắt.”
Hạ Bắc cau mày.
Ý tứ củaHoàng Ngọc Hải đã quá rõ ràng.
Hạ Bắc lúc này cũng hiểu Hoàng Ngọc Hải không muốn làm nhục mình, mà là muốn giẫm lên Sở Trần ờ trước mặt mọi người.
Hạ Bắc muốn tự tay mình thổi
bay đầu Hoàng Ngọc Hải.
Hoàng Giang Hồng cũng giật mình, không khỏi liếc nhìn Hạ Bắc.
“Chữ của tôi rất xấu xí, liền không nên bêu xấu.”
Hạ Bắc gọn gàng linh hoạt.
Sở Trần gật gật đầu.
Người khác bêu xấu thi đó là sự khiêm tốn, nếu như Hạ Bắc viết ra, đó là chân chính bêu xấu.
Lúc này, mặc dù mọi người trong
nhà họ Tống đều không thể nghe thấy Hoàng Ngọc Hải đang nói gì, nhưng từ thần sắc của họ biến chuyển, trong lòng dần dần xuất hiện một chút bất an.
“Hoàng Ngọc Hải, hẳn là không phải bức chữ kia là của thiếu gia Hạ.”
Lâm Tín Bình vẻ mặt có chút lo lắng.
“Nếu ta biết Sờ Trần có thể đoạt Thanh lần này, bức chữ này… không nên gửi tới đây.”
Tống Thiên Dương cũng đang đè
nén lo lắng trong lòng.
“Nhìn kìa …” Tống Vân đột nhiên kêu lên, chỉ về một hướng.
Mọi người trong nhà họ Tống nhìn sang, sắc mặt đại biến.
Đó là Hoàng ngũ gia, mang theoTống Mục Dương và anh em Tống Khánh Ưng, đi về hướng của Hoàng lão gia tử.
“Nghịch tử!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 121
Chương 121