Trước những nghi ngờ, Sở Trần thẳng tay tát vào mặt tất cả mọi người một cái.
Thậm chí, mọi người đều đồng tình rằng những dòng chữ trước mắt ý cảnh cao hơn và ý nghĩa hơn những dòng chữ bị Sở Trần
xé nát.
Đây là những gì trước mặt người toàn thành phố, Sở Trầndùng cách độc nhất vô nhị nhất thể hiện ra.
Đầy đủ trân quý.
Ngay cả khi ai đó nói rằng bức chữ này đáng giá ngàn vàng, cũng không ai sẽ phủ nhận nó.
Tống Mục Dương sắc mặt tái nhợt vô cùng, hai chân yếu ớt, đứng không vững, trực tiếp ngã xuống đất.
Hôm nay hoàn toàn đã xúc phạm nhà họ Hoàng, ngoài ra hắn rất biết tính khí của phụ thân hắn, chiêu cuối vừa rồi, Tống Mục Dương chính là kéo cả nhà họ Tống xuống nước chôn cùng.
Nhà họ Tống chắc chắn sẽ không thể dung được bọnhắn.
Sự kiện trọng đại này hoàn toàn khác với cái kết mà họ tưởng tượng.
Đồng dạng cảm giác không thể nào tiếp nhận được còn có rất nhiều người, Vinh Đông nghiến răng nghiến lợi, toàn thân đều
giận đến đang phát run.
Diệp Thiếu Hoàng nóng lòng muốn bóp nát nắm đấm của mình.
Hoàng Ngọc Hải khuôn mặt giễu cợt đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cảm giác gương mặt có loại nóng bỏng tư vị, bị đánh mặt cảm giác, rất khó chịu.
Hạ Bắc cười toe toét, không quên nhắc nhở, “Ngọc Hải, Tiểu Trần đã chứng minh được thực lực của mình, khi nào tiền của anh mới được chuyển tới tôi?”
Mặt Hoàng Ngọc Hải đỏ bừng, hắn chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy.
“Anh rể, anh thật là tuyệt vời.”
Tống Thu vô cùng kích động, nhìn Sở Trần đôi mắt đầy sao nhỏ, sùng bái.
Sở Trần bước tới không thèm nhìn những người khác, nắm tay Tống Nhan, “Đi thôi bà xã, chúng ta về nhà đi, nơi này không còn gì vui cả.”
Sau đó, anh ta mặc kệ những người khác, nắm tay Tống Nhan,
xoay người rời đi.
“Chờ một chút.”
Hoàng Giang Hồng ngăn lại Sờ Trần, “Đêm nay, yến tiệc tại dinh thự Hoàng gia, vợ chồng cậu nhớ tới tham gia.”
Sở Trần dừng lại, nhìn Tống Nhan, “Bà xã, em nghĩ như thế nào?”
Tống Nhankhóe miệng kéo lên, lời mời của Hoàng lão gia tử, lại có người sẽ từ chối ư?
Lúc này, rất nhiều ánh mắt đều
đổ dồn về phía cô.
Lời nói của Sở Trần trực tiếp khiến Tống Nhan trở thành tâm điểm của toàn trường.
Tống Nhan chỉ có thể gật đầu về phía Hoàng Giang Hồng và thay Sở Trầntrả lời, “Sở Trần và tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Buổi lễ mãn nhãn đoạt Thanh đã đến hồi kết thúc.
Sở Trần trở thành người chiến thắng lớn nhất.
Kỹ năng văn chương cùng võ thuật đã đánh đổ hoàn toàn ấn tượng của cả thành phố về người con rể ngu ngốc nhà họ Tống này.
Khi Sở Trần nắm tay Tống Nhan rời đi, anh đã nhận được sự chú ý của toàn trường.
Hỗn loạn với nhiều thái độ khác nhau.
Nhiều thiếu nữ nhìn Tống Nhan với ánh mắt ước mơ và ghen tị.
Sở Trầnkhông phải kẻ ngu gì, hắn rõ ràng là tuyệt thế nam tử, văn võ song toàn, hắn nhất định là vì Tống Nhan nên mới bằng lòng làm con rể nhà họ Tống, hắn còn nguyện ý để mọi cười chê làkẻ khờ khạo trong năm năm.
“Sờ Trầnthật là một kẻ si tình.”
“Tống tam tiểu thư thật sự quá hạnh phúc.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 126
Chương 126