TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 140

Năm phút sau.

Sở Trần bước ra khỏi phòng, cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Hoàng Ngọc Hải không thể không hỏi, “Sư phụ, tại sao người không động thủ nữa, thăm dò một chút nội tình của Sờ Trần?”

“Con có thể dưới tình huống không phòng bị, sử dụngCàn Khôn Bộ, võ kỹ cơ bản nhất của Kỳ môn để phá vỡ Hắc Hồn Kỳ Trận, theo con,tạo nghệ Kỳ môn của Sở Trần đã đạt tới trình độ như thế nào?”

Nam tử trung niên nhẹ giọng nói, “Ta sợ rằng hắn là đệ tử chân truyền của Kỳ môn.Dạng người này, không phải là thứ mà chúng ta trêu chọc nổi, Ngọc Hải, qua đêm nay, conhãy theo ta trở về Hắc Hồn Sơn, thiên phú của con rất tốt, nếu siêng năng khổ luyện, nhất định sẽ có thành tựu.”



Hoàng Ngọc Hải nắm chặt tay.

Hắn trở về từ Hắc Hồn Sơn với tinh thần phấn chấn, muốn có thành tựu tại quê nhà.

Đứng sau hắn ta là gia tộc Hoàng gia, gia tộc giàu nhất Thiền

Thành, điều này khiến Hoàng Ngọc Hảilàm nhiều việc như hổ mọc thêm cánh.

Chẳng lẽ lại vì một Sở Trần mà phải ảo não rời đi?

Hoàng Ngọc Hảikhông cam lòng.

“Sở Trầncũng không có chủ động ra tay.”

Hoàng Ngọc Hải chậm rãi nói, “Nói không chừng, hắn cũng chỉ biết Càn Khôn Bộ thôi, nếu Sở Trần thực sự xuất thân từ Kỳ môn chính tông hùng mạnh, tại sao hắn không danh môn phái?”

“Sư phụ, Sở Trầnngười này, thiếu niên thịnh khí, không ai bì nổi.”

Hoàng Ngọc Hải nói, “Nếu như hắn thực sự có thân phận không tầm thường, hắn đã sớm lấy ra khoe khoang.”

Nam tử trung niên khẽ cau mày.

“Sư phụ, xin hãy ra tay và dạy cho Sờ Trần một bài học.”

Hoàng Ngọc Hải nghiến răng nói: “Bằng không, cho dù Ngọc Hải có tới Hắc Hồn Sơn, con cũng không thể nuốt trôi cục tức này.”

Nam tử trung niêntrầm ngâm một hồi, sau đó mỉm cười lắc đầu, “Ta, Khuê Lâm Đạo Tôn, vậy mà vì một tiểu tử mà bó chân bó tay, xem ra,bao lâu nay ta đã yên lặng quá rồi.”

Nam tử trung niên đứng lên, “Ngọc Hải, trong thời gian ngắn có thể tra được ngày sinh tháng đẻ của hắn không?”

“Sở Trần ngược lạiđã từng đưa cho con ngày sinh tháng đẻ.”

Hoàng Ngọc Hải lấy ra ngày sinh của Sở Trầnhắn đã lấy ở quán Bar Thiên Hào và trầm giọng nói:

“Nhưng theo con, đây không phải là thật. Người trong Kỳ môn, làm sao họ có thể dễ dàng cho người khác ngày tháng năm sinh của mình được?”

Khuê Lâm Đạo Tôn cầm ký tự ngày tháng năm sinh lên, liếc nhìn chúng rồi bấm ngón tay tính nhẩm.

Một lúc sau, sắc mặt Khuê Lâm Đạo Tôn đột nhiên đại biến, cả người lập tức lạnh buốt, hai tay run lên, tờ giấy ghi ngày sinh của Sở Trần trực tiếp rơi xuống đất.

“Sư phụ.”

Đọc truyện chữ Full