TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 284

Tống Nhan nhìn xe, thỉnh thoảng lại nhìn sang Sở Trần.

Sở Trần mỉm cười nhìn Tống Nhan đang lái xe, “Bà xã à, em có thấy hôm nay chồng em rất đẹp trai không.”

Tống Nhan,

Không biết xấu hổ! Tống Nhanhừ một tiếng, “Nếu anh có thể giúp Tống Gia an toàn vượt qua giai đoạn này, thì đó mới là đẹp trai.”

“Bất quá lời nói đi cũng phải nói lại, tỷ, hôm nay anh rể tại Hoàng Gia, quả thật quá soái.”

Tống Thu cảm thán, “Tên Hoàng Ngọc Hằng cường đại này, ở

trước mặt anh rể, trông giống như đứa trẻ lên ba, anh rề thổi một hơi, Hoàng Ngọc Hằng liền quỳ trên mặt đất.”

Tống Nhanliếc mắt, “Sao ngươi không nói, anh rể ngươi thổi một hơi, ta còn có thể lên trời.”

Nghe vậy, Sở Trầnkhẽ giật mình, một lúc lâu sau mới nhịn không được nói, “Bà xã à, cho dù Tiểu Thucũng đã thành niên, em cũng không thể trước mặt em trai mình một lời không hợp liền lái xe nha.”

Tống Nhan sững sờ.

Một lúc sau, cô liền phanh gấp.

Quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Sở Trần, lái xe cái em gái anh.

Tống Gia hôm nay có thể nói là đã chọc lên bầu trời Thiền Thành.

Sở Trầnanh vậy mà còn có tâm tư nói đùa.

Có tiếng kêu thảm thiết từ sau thùng xe.

Cái phanh đột ngột của Tống Nhan khiến Hoàng Ngọc Hằngbị va mạnh một lần nữa.

Tống Thu ngồi thẳng dậy, ho khan một tiếng, sự tình của cặp đôi này, Tống Thu đã áp dụng thái độ ít nói hơn và ít can thiệp hơn.

“Bà xã à, hãy điều khiển xe văn minh.”

Nhập mật khẩu: 1234

Sở Trần cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Tống Nhan, lập tức thuyết phục, “Vừa rồi Tiểu Thu nói bậy, đừng trách cậu ấy.”

Tống Thu, “…” Hắn vậy mà trở thành vật hi sinh của hai người họ.

Tống Nhan lái xe đến cửa bệnh viện thì dừng lại.

Phía sau, xe củaHoàng Giađang theo sát.

Sau khi Sở Trần xuống xe, đụng phải ánh mắt như muốn ăn thịt người của Hoàng Giang Hồng, Sở Trần vẻ mặt bình tĩnh, đi tới thùng xe, không chút lưu tình lôi kéo Hoàng Ngọc Hằng ra khỏi đó.

Hoàng Gia nhìn theo mà vỡ òa trong đau đớn.

Đây là bảo bối củaHoàng Gia.

Thiên kiêu chi tử.

Trong tay Sở Trần giờ phút này thật sự nửa điểm tôn nghiêm cũng không có.

Hoàng Giang Hồng không nói gì nữa, hắn chỉ có thẻ chờ đợi, Sở Trần cảm thấy đủ rồi sẽ buông tha Hoàng Ngọc Hằng.

Sau đó, Hoàng Giatrả thù có thể không kiêng kỵ gi nữa.

Trước cổng bệnh viện, nhiều người không khỏi choáng váng trước cảnh tượng này.

Hoàng Ngọc Hằng bị Sở Trần kéo đi vào thang máy.

Trong thang máy, ngoại trừ Sở Trần, Tống Nhan, Tống Thu và Hoàng Ngọc Hằngđang ngã xuống đất sau khi Sờ Trần buông rathì không một ai dám đi vào.

Hoàng Gia cũng đi tới, nhìn chằm chằm thang máy đang dần đóng lại.

Diệp Yên trong mắt tràn đầy hận ý, “Ông nội, đại sư huynh đã tới đây rồi, Sở Trần, sẽ không kiêu ngạo được bao lâu.”

Hoàng Giang Hồng gật đầu.



về phương diện vũ lực, Hoàng gia, chỉ có thể dựa vào thực lực cùa Thanh Dương Phái phía sau Hoàng Ngọc Hằng.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Sở Trần lôi Hoàng Ngọc Hằng đi ra ngoài.

Trước mặt họ là các bác sĩ và y tá, sắc mặt của bọn họ biến sắc.

“Mọi người không cần bối rồi, chỉ cần xử lý một số việc cá nhân.”

Sở Trần nói xong liền mang theo Hoàng Ngọc Hằng đi tới trước phòng bệnh.

Khi cánh cửa mở ra, Sở Trần dùng sức đẩy Hoàng Ngọc Hằng đi vào.

Ầm! Hoàng Ngọc Hằng không có cách nào đứng vững, nặng nề quỳ xuống trước giường.

Trong phòng, Mạc Vô Ưu đột nhiên giật mình đứng lên.

Ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Sở Trần, anh đã trở lại.”

Sáng sớm, Sở Trần đến Hoàng Gia tìm Hoàng Ngọc Hằngtính sổ.

Trong lòng Mạc Vô Ưu luôn lo lắng.

Chờ đợi tin tức của Sở Trần.

“Làm sao có thể không thực hiện những gì đã hứa với Tiểu Vô ưu?”

Sờ Trần chỉ vào Hoàng Ngọc Hằng đang nằm trên mặt đất, “Ta kêu hắn đi nhận tội với Mạc Lão và xin lỗi.”

Lúc này, Hoàng Ngọc Hằng chật vật ngồi dậy, hung hăng nhìn chằm chằm Sở Trần, “Ngươi đang nằm mơ.”

Hoàng Ngọc Hằng trong lòng đã có hy vọng.

Chỉ cần hắn kiên trì một thời gian,

đại sư huynh hắn sẽ tới.

Mạc Vô Ưu nhìn sang và thấy Hoàng Ngọc Hằng.

Giật mình.

Mạc Vô Ưu bước lên, giơ tay chụp lấy.

Bốp! Một cái tát trời giáng, giáng mạnh vào mặt Hoàng Ngọc Hằng.

Hoàng Ngọc Hằng lại ngã xuống.

Những dấu ngón tay vẫn còn hằn rõ trên khuôn mặt hắn ta.

“ông nội ta không cần một lời xin lỗi từ tên tiểu nhân vô liêm sỉ này.”

Mạc Vô ưu cảm thấy một cái tát không đủ để trút bỏ hận thù, nhưng Hoàng Ngọc Hằng đã ngã xuống rồi.

Sở Trần hiểu ý của Mạc Vô Ưu, “Tiểu Thu, đỡ Ngọc HằngThiếu gia lên, trước mặt nhiều người như vậy mà quỳ, thật quá mất mặt.”

Bên ngoài phòng bệnh, đám người Hoàng gia đã tới.

Tống Thu đi tới và đỡ Hoàng Ngọc Hằng lên, Mạc Vô ưu một lần nữa tát hắn ta xuống.

Tống Thu từ lại giúp Hoàng Ngọc Hằng đứng dậy một lần nữa.

Bốp! Bốp! Bốp! Mỗi cái tát sau đó lại mạnh hơn.

Mạc Vô ưunằm mơ cũng nghĩ tới việc phải dạy cho Hoàng Ngọc Hằng một bài học, thay ông nội đòi lại công đạo.

Người Hoàng Gia đang ờ trước phòng bệnh, nghe hết tiếng tát này đến tát khác, trong lòng vô

cùng đau đớn.

Hoàng Ngọc Trân cả người càng thêm run lên, hắn mừng rỡ cả kinh, may mà lần này không phải hắn khiêu khích Sở Trần.

Bằng không, cho dù sau này hắn có trả thù Sở Trần, thì sự sỉ nhục hôm nay cũng không thể rửa sạch.

Đây chắc chắn sẽ là cơn ác mộng của cả đời người.

“Sở Trần, thật sự điên rồ.”

Sắc mặt của Hoàng Ngọc Trân tái

nhợt, “Quả thực là một kẻ mất trí.”

Nếu Hoàng Ngọc Trân được cho một cơ hội nữa, hắn thậm chí không dám đắc tội với Tống Thu.

Nhưng mà có là bất cứ cũng không muốn liên quan đến một kẻ mất trí mạnh mẽ như vậy.

“Đại sư huynh, mười phút nữa sẽ tới.”

Diệp Yên nắm chặt nắm đấm.

Cô nóng lòng muốn nhìn trạng thái thê thảm của Sở Trầnlúc bị

đánh gục.

Cô nhất định sẽ không chút lưu tình, bước lên, sẽ trả lại tất cả từng cái tát.

Trả lại gấp mười lần!

Trong phòng bệnh,Sở Trần tìm được một cái ghế đẩu, vừa muốn định ngồi xuống, nhưng suy nghĩ kỹxong liền đặt cái ghế đến bên cạnh Tống Nhan, “Bà xã, em ngồi đi.”

Sờ Trần nhìn Hoàng Ngọc Hằngmột lần nữa lại ngã xuống đất, “Tiểu Vô Ưu, được rồi, cả đời

này hắn cũng sẽ phải ngồi xe lăn như Mạc Lão,bây giờ, bắt hắn xin lỗi Mạc Lão trước đã.”

Sở Trần thấy Mạc Nhàn trên giường, đang có dấu hiệu tỉnh lại.

Một người bước vào phòng bệnh.

Vẻ mặt của Mạc Vô Ưu trở nên lạnh lùng, “Hoàng Giang Hồng, ông không được chào đón ở đây.”



Mạc Vô Ưu như nhớ ra điều gì đó, nhặt một tấm thẻ trên bàn lên, ném vào mặt Hoàng Ngọc Hằng, “Hoàng thiếu gia quả nhiên đã dự

đoán trước được điều này, vậy mà có thể dự kiến được việc tới bệnh viện để gặp ông nội ta.”

Hoàng Giang Hồng tràn đầy căm hận và tức giận đối với Sở Trần, tuy nhiên, khi nhìn thấy Mạc Nhàn trên giường bệnh, thân thể Hoàng Giang Hồng vẫn không tự chủ được mạnh mẽ rung động.

Trên giường bệnh, hơi thờ của Mạc Nhàn vô cùng yếu ớt.

Trên mặt vẫn còn không ít vết máu được quấn trong băng gạc màu trắng mà không có cách nào để lau đi. hậm chí, một bên bày

biện dụng cụ, hiện ra hình tượng, nói cho Hoàng Giang Hồng một cái sự thật đanh thép, lão hữu nhiều năm của hắn, đã từng trự giúp Hoàng Gia qua vô số lần, Mạc Nhàn, giờ phút này, hơi thở sinh mệnh vô cùng yếu ớt.

Mà kẻ đầu têu chính là đứa cháu trai quý giá của ông.

Nếu là kẻ khác, Hoàng Giang Hồng sẽ tức giận và trả thù cho Mạc Nhàn.

Nhưng vào lúc này, Hoàng Giang Hồng thân thể run lên, môi cũng

run lên.

Một màn này chắc chắn không phải thứ mà ông ta muốn xem, cháu trai của ông ta cũng đã phải trả giá, Hoàng Gia và Tống Gia từ đây sẽ không chết không thôi.

Một hồi lâu.

Hoàng Giang Hồng cúi đầu thật sâu, đối mặt với Mạc Nhàn, “Lão Nhàn, tôi xin lỗi, thay mặt cho Ngọc Hằng, tôi xin lỗi ông vì tất Cá.

Trên giường bệnh, mẳt Mạc Nhàn chậm rãi mở ra.

ông nhìn Hoàng Giang Hồng.

Mạc Nhàn không nói gì, tay phải chậm rãi giơ lên, tay phải cũng có miệng vết thương.

Tay Mạc Nhàn đột nhiên dùng sức, nắm lấy tấm ga trải giường màu trắng.

vết thương trên tay ông máu chảy ra làm loang lổ khăn trải giường.

“Ông nội.”

Mạc Vô Ưu thì thào chạy lên.

Mạc Nhàn không biết lấy sức mạnh từ đâu, ông xé toạc tấm ga trải giường.

Tấm ga trải giường màu máu từ từ được giơ lên, cùng lúc đó, giọng nói của Mạc Nhàn yếu ớt, “Vô Ưu, giao cho Hoàng lão gia. Bắt đầu từ hôm nay, quan hệ giữa Mạc Nhàn và Hoàng Giang Hồng sẽ giống như thế này, không còn liên quan tới nhau.”

Tấm vải trắng nhuốm máu lạnh lẽo rơi vào tay Hoàng Giang Hồng.

Giờ phút này, trong lòng Hoàng Giang Hồng đảo lộn, hồi lâu cũng không bình tĩnh được.

Cũng giống như vật này, không có còn liên quan tới nhau.

Giọng của Mạc Nhàn rất nhỏ, nhưng lại như lôi đình đánh xuống, làm chấn động tâm hồn Hoàng Giang Hồng.

ông ta như đang cầm một món đồ ngàn cân trên tay, khiến

Hoàng Giang Hồng gần như thờ không ra hơi.

Lùi lại hai bước, Hoàng Giang Hồng nhìn Mạc Nhàn và cúi đầu thật sâu, “Lão Nhàn, tôi xin lỗi ông một lần nữa, tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa lành vết thương cho ông.”

Mạc Vô Ưu sắc mặt lạnh lùng.

Tống Thulại lần nữa đemHoàng Ngọc Hằng đứng dậy.

Sở Trần bước lên.

“Lão Mạc, hắn nửa đời sau cũng

đồng dạng không đứng dậy nổi.”

Sở Trần vừa dứt lời, trên giường bệnh,tay Mạc Nhàn khẽ run lên.

Hồi lâu.

Mạc Nhàn nhắm mắt lại, “Đa ta cậu,Sở Trần, để bọn họ đều đi ra ngoài đi.”

Sở Trầnkhẽ giật mình, nhìn về phía Hoàng Ngọc Hằng, giọng nói lạnh lùng, “Ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn, Mạc Lãocòn quá nhân từ.”

Sờ Trần ngẩng đầu, nhìn chằm

chằm người ngoài phòng, “Mang hắn mau cút ra ngoài.”

Đám người Hoàng Gia vội vàng đi vào, đỡ Hoàng Ngọc Hằng đứng dậy.

Hoàng Ngọc Hằng hung hăng nhìn chằm chằm Sở Trần, cũng không nói gì.

Giống như một con sói hoang, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Trần.

“Trước tiên hãy chữa trị cho chân của Ngọc Hằng đi.”

Hoàng Giang Hồng dặn dò, sau đó liếc nhìn Sở Trần, lạnh lùng nói: “Sở Trần, để ta xem một chút,Tống Gia rốt cuộc có thực lực gì.”

Hoàng Giang Hồng bước ra khỏi phòng bệnh.

Tống Thu không khỏi nói: “Anh rể, hai chân của Hoàng Ngọc Hằng còn chưa bị phếhoàn toàn sao?”

Sở Trần lắc đầu, “Vừa rồi chỉ là bị đánh gãy mà thôi, muốn trị tốt cũng không khó, chỉ là, Mạc Lão nói muốn để hắn cút đi.”

Tống Thu liếc nhìn Sở Trần nghi hoặc.

Hắn luôn cảm thấy Sở Trầnsẽ không dễ dàng bỏ qua choHoàng Ngọc Hằng mới đúng.

Rốt cuộc thì hôm nay Hoàng Gia đã hoàn toàn bị sỉ nhục.

“Anh rể, thật cứ như vậy là tính xong sao?”

Tống Thunhịn không được hỏi lại.

Sức mạnh của Sở Trần là thứ duy nhất mà Tống Gia cỏ thể dùng để đối phó với Hoàng Gia.



“Tiểu Thu, làm người phải lưu một đường lui, sau còn dễ gặp lại.”

Sở Trần vỗ vai Tống Thu, thấm thìa nói, “Hoàng Ngọc Hằng là thiên kiêu chi tử của Hoàng Gia, được vạn người cưng chiều, nếu để hắn cả đời ngồi xe lăn thì thật quá tàn nhẫn.”

Tống Thu,”… “Lời nói của anh rể hắn luôn khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.

Bên ngoài hành lang.

Đám người Hoàng Gia đang

chuẩn bị rời đi thì cửa thang máy mờ ra.

Vài người sải bước tới.

Diệp Yên ngẩng đầu, trong mắt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, “Đại sư huynh.”

Diệp Yên bước nhanh đi tới.

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, thoạt nhìn hơi cục mịch, để râu quai nón, thân hình cao lớn, người đàn ông này chính là người đại sư huynh trong miệngDiệp Yên,Lạc Thư Hà.

Lạc Thư Hà nhìn thấy Diệp Yên, hai mắt sáng ngời, cười đi tới, “Yên Nhi, ta đã tới.”

“Đại sư huynh.”

Hoàng Ngọc Hằng khó khăn ngẩng đầu lên, bị Mạc Vô Ưutát nhiều lần như vậy, mặt của Hoàng Ngọc Hằng đã sưng thành đầu heo.

Lạc Thư Hà nhìn lên, khuôn mặt không khỏi biến sắc, sau đó tức giận nhìn chằm chằm, “Ngọc Hằng sư đệ, là ai đã làm?Lại dám càn rỡ như thế,sỉ nhục đệ tử của Thanh Dương Phái chúng ta.”

“Kẻ đã sỉ nhục Thanh Dương Phái chúng ta, hắn đang ở bên trong.”

Diệp Yên chỉ vào, nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng mở miệng.

Lạc Thư Hà trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, trực tiếp bước tới.

“Ta đã nói rồi, Sở Trầnchết chắc.”

Diệp Yên chế nhạo, nhanh chóng đi theo.

“Nhanh, dìu ta vào.”

Hoàng Ngọc Hằng không đợi

được nữa, xúc động nói: “Còn cảMạc Vô Ưu, con khốn kia, bản thiếu gia lần này nhất định phải tát chết ngươi.”

Đám người Hoàng Gialập tức tràn vào phòng bệnh củaMạc Nhàn.

Nhìn thấy mấy người củaHoàng Giavừa rời đi lại quay trở lại, Tống Thu vô ý thức đứng lên, nhìn thấy Lạc Thư Hà đang đi tới trước mặt mình, sắc mặt của Tống Thu càng biến đổi.

Tống Thu cảm nhận được một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ trên

người này.

“Có việc thì đi ra ngoài nói, đừng quấy rầy Mạc Lão nghỉ ngơi.”

Sở Trần đứng lên trước, đi tới cửa, “Dù sao nơi này tay chân bị gò bó, đúng không, đại sư huynh.”

Sở Trần nhìn Lạc Thư Hà.

Lạc Thư Hà giật mình, lần đầu tiên nhìn thấy Sờ Trần, sâu trong lòngLạc Thư Hà mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

Tuy nhiên, hắnnghĩ thế nào cũng

không nhớ nổi.

Sở Trần đi tới trước mặt Hoàng Ngọc Hằng, “Ta vốn định bỏ qua ngươi, đáng tiếc, cơ hội của mình, ngươi lại không trân quý, hai cái chân này ngươi, chú định đứng không dậy nổi nữa.”

Sờ Trần ra khỏi phòng.

Vẻ mặt của Hoàng Ngọc Hằng ảm đạm, nhìn chằm chằm Sở Trần, “Ngươi cuồng không được bao lâu đâu.”

Tống Thu cùng những người khác vội vàng đi ra ngoài.

Đọc truyện chữ Full