TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 287

Trong lòng của Diệp Yênchấn động, không thể tin được những gì Lạc Thư Hà nói.

Hồi lâu.

Diệp Yên tỉnh táo lại, nhìn về phía Lạc Thư Hà, “Đại sư huynh, dựa theo chuyện như vậy, đã mười mấy năm trôi qua, hiện tại Sờ Trần cũng chưa hẳn có thể chiến thắng đại sư huynh.Đại sư huynh đối với chuyện này ký ức khắc sâu như vậy, hôm nay nếu như có thể một lần đem Sở Trần đánh bại, đại sư huynh cũng là vượt qua một cái tâm ma.”

ở bên kia hành lang, vang lên tiếng kêu thảm thiết củaHoàng Ngọc Hằng.

Diệp Yên sắc mặt tái nhợt, gắt gao nắm chặt Lạc Thư Hà, đây là

cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của cô ấy, Diệp Yên ngẩng đầu nhìn Lạc Thư Hà, “Đại sư huynh, cầu xin huynh xuất thủ cửu Ngọc Hằng... Yên Nhi, nhất định sẽ, báo đáp đại sư huynhthật tốt.”

Diệp Yên cắn môi đỏ mọng nhìn Lạc Thư Hà.

Lạc Thư Hà dường như đột nhiên bị điện giật, đồng tử mờ to, thậm chí có cảm giácđột ngột nóng bừng bừng.

Một lúc lâu sau, Lạc Thư Hà hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, “Được rồi, để vượt qua tâm

ma và lấy lại danh dự của phái Thanh Dương, Đại sư huynh hôm nay không thể đứng nhìn.”

Lạc Thư Hà xoay người di chuyển, hướng về hai người sư đệ kia đang chờ đợi, nói: “Đi thôi, để Sở Trầnbiết được thực lực của phái Thanh Dương.”

Đám người Lạc Thư Hàquay lại.

Hoàng Ngọc Hằng lăn lộn trên mặt đất, thần sắc đau khổ, đang khóc lóc kêu thảm.

“Sở Trần, ngươi đã làm gì Ngọc Hằng?”

Hoàng Giang Hồng tức giận gầm lên.



Sau ba cú đấm của Sở Trần, Hoàng Ngọc Hằngliền thành cái dạng này.

“Cái này gọi là… ba quyền vỡ xương.”

Sở Trần nói, “Không phải ta đã sớm nói rồi sao tasẽ ban thường choHoàng Ngọc Hằng ngồi xe lăn cả đời.”

“Ba quyền vỡ xương?”

Nhập mật khẩu: 1234

Mạc Vô ƯuSỞ Trần nghi ngờ

nhìn Sở Trần, cô chắc chắn những lời Sở Trần vừa nói chỉ là một cách thuận miệng mà thôi,chân chính khiến Hoàng Ngọc Hằng đau đớn đến như vậy chính là do phù thuật Kỳ Môn của Sờ Trần.

Chỉ là, Mạc Vô Ưu không thể nghĩ ra được phù thuật mà Sở Trần đã sử dụng trên người Hoàng Ngọc Hằng là cái gì.

Có túi thơm chen giấu, tay cầm nắm đấm, ba quyền như vậy liền có thể phù thuật tác dụng triệt để lên cơ thể Hoàng Ngọc Hằng.

Mạc Vô ưu không thể tưởng tượng được Phù thuật Kỳ Môn của Sở Trần đã đạt đến loại trình độ nào.

Cả đời này ngồi xe lăn.

Diệp Yên vừa đi ra, nghe được lời nói của Sở Trần, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

“Đại sư huynh, giết hắn, Yên Nhi chính là của huynh.”

Ánh mắt Diệp Yên vô cùng dữ tợn, giọng nói gắt gao đè thấp, tràn đầy hận ý, chỉ cỏ Lạc Thư Hà mới có thể nghe thấy giọng

nói của cô.

Để trả thù, cô không tiếc cái giá nào nữa.

Cô tin rằng với câu nói kia có thể mang lại động lực lớn cho đại sư huynh.

Lạc Thư Hàtoàn thân tràn đầy sức mạnh, chiến ý dâng trào, hắn ta xông lên phía trước, đồng thời, lớn tiếng hét lên: “Sở Trần, tôn nghiêm của đệ tử Thanh Dương Phái, há lại để ngươi tùy ý chà đạp? Thù mới hận cũ, hôm nay cùng nhau tính toán rõ ràng đi. ”

Lạc Thư Hà vung nắm đấm, như mặt trời rực lửa, lao về phía Sở Trần.

Hoàng Ngọc Hằng cảm giác chân của mình như đang bị cưa bởi một cái cưa, có loại như là khoan vào tim đâm nhói, đau nhói cả linh hồn của hắn.

Tuyệt vọng lăn trên mặt đất và la hét.



Lúc này, nhìn thấy Lạc Thư Hàvừa đi lại quay lại, Hoàng Ngọc Hằng lập tức hưng phấn mà khàn khàn hét lên, “Đại sư huynh, đánh chết hắn, đánh chết hắn.”

Lạc Thư Hà dùng hết khí lực.

Hoàng Ngọc Hằng đặt tất cả hy vọng của mình vào Lạc Thư Hà.

Đôi mắt Hoàng Ngọc Hằng mở to, chuyển sang đỏ như máu.

Lạc Thư Hàhí thế hung hăng, khí tức hừng hực, cương dương đến cực điểm, nắm đấm hướng phía phía mặt Sở Trần nhắm tới.

“Anh rể đánh hắn.”

Tống Thu kích động hét lên, máu trong người sôi trào.

Tống Nhan lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi, cô lo lắng nhìn Sở

Trần.

Cô không được chứng kiến cuộc thảm sát của Sở Trần ở biệt thự Hoàng Gia, nhưng bây giờ sức mạnh chèn ép của Lạc Thư Hà khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Mạc Vô Ưu cũng nắm chặt tay, tùy thời muốn xông lên chi việnSỞ Trần.

Vẻ mặt Sở Trần bình tĩnh, “Sau nhiều năm như vậy, thực lực của đại sư huynh cũng không có tiến bộ bao nhiêu a.”

Sở Trần dễ dàng vượt qua đòn

tấn công của Lạc Thư Hà, tung nắm đấm phản công.

Sắc mặt Lạc Thư Hàbiến đổi, cảm nhận được áp lực do từ đòn tấn công của Sở Trần.

Sau vài chiêu, Lạc Thư Hà bị chấn động lùi lại vài bước.

Con ngươi chấn động, Lạc Thư Hà quay đầu lại, dứt khoát nói: “Từ Định Phú, Từ Định Sơn, các ngươi còn đứng thất thần làm

gì?”

Hai đệ tử phái Thanh Dương đi cùng Lạc Thư Hả cũng là hai

huynh đệ.

Nghe vậy, cả hai anh em đồng loạt phản ứng.

“Đại sư huynh, đệ giúp huynh.”

Từ Định Phú hét lớn một tiếng, liền chạy nhanh xông tới.

Khí thế hùng hồn.

Từ Định Sơn cũng theo sát phía sau.

“Không biết xấu hổ, lại muốn lấy nhiều đánh ít.”

Tống Thuhừ một tiếng khinh miệt.

Tiểu Vô ưu cũng khinh thường, “Đây chính là uy phong của đại phái chính thống.”

Ba đệ tử phái Thanh Dương vây công Sở Trần.

Trong hành lang, Sở Trần chiến đấu một chọi ba với vẻ mặt bình tĩnh.

Đối mặt với một đối thủ mà mình có thể đánh bại khi mới mười tuổi, rất khó để Sờ Trần dấy lên nỗi sợ hãi dù là nhỏ nhất.

Đi bộ nhàn nhã, đối mặt với vòng vây của ba người.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Hoàng Giang Hồng ảm đạm, ông ta xua tay, “Đi thôi.”

Hoàng Giang Hồng không muốn nhìn kết quả của trận chiến này.

Nhân viên bảo vệ của Hoàng Giađỡ Hoàng Ngọc Hằng lên, nỗi đau của Hoàng Ngọc Hằng vẫn không giảm.

“Đổi bệnh viện cho Ngọc Hằng đi.”

Đọc truyện chữ Full