“Nếu đơn giản chỉ là gãy chân thì không đến nỗi khiến cả bệnh viện chúng tôi bó tay toàn tập như
A f|
vậy.
Viện trưởng nói tiếp, “Tổn thương của thiếu gia, thực sự là, có chút….tà môn.”
Quỷ dị! Tà mônlHoàng Giang Hồngtrong lòng không khỏi chấn động.
Ông và Mạc Nhàn đã là bạn tốt của nhau trong nhiều năm, cho nên hiểu rõ rất nhiều điều mà người bình thường không thể chạm tới.
Mạc Nhàn đã từng dặn đi dặn lại ôngtuyệt đối không được làm kẻ thù của Sở Trần.
Điều này nói rõMạc Nhàn và Sở Trần là cùng một loại người.
Hoàng Giang Hồng suy nghĩ một
lúc, sau đó nói: “Viện trưởng, ngài sắp xếp cho Ngọc Hằng nhập viện trước, chú ý tình huống của nó.”
Hoàng Giang Hồngquay trở lại, ánh mắt rơi vào Diệp Yên, một lúc sau mới nói, “Chân của Ngọc Hằng, chỉ sợ phải nhờ vào cao nhân của Thanh Dương Phái tương trự.”
Diệp Yên gật đầu.
Cô cũng mơ hồ đoán được chân của Ngọc Hằng không có cách nào nối được, đây là thủ đoạn của Kỳ Môn.
“Bàng môn tà đạo!”
Diệp Yên nghiến răng, “Sư tôn nhất định sẽ không bỏ qua cho
hắn.”
Diệp Yên đi sang một bên, lấy điện thoại ra.
Phòng khách Tống Gia.
Lúc Sở Trần từ phòng vệ sinh đi ra, không ngờ trong phòng khách lại có thêm mấy vị khách.
Một ánh mắt nhìn chằm chằm Sờ Trần, không che giấu được ác ý.
Triệu Sơn! “Hóa ra là bằng hữu Triệu Gia đang ờ đây.”
Sở Trầnmỉm cười đi về phía trước, giống như không hề kinh ngạc.
Triệu Sơn lấy việc nhục nhã Nam Quyền để làm điểm đột phá của mình, điều này mang ý nghĩa là Triệu Gia không muốn khiêm tốn thấp điệu nữa, Triệu Gia muốn tranh giành với Hoàng Gia.
Mặc dù kế hoạch của Triệu Gia đã bị Sở Trần phá hủy, nhưng hiện tại, Tống Gia đã tuyên chiến với Hoàng Gia, cùng Hoàng Gia
không chết không thôi, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Triệu Gia có ý muốn liên thủ.
CửTriệu Sơntới, càng thể hiện thành ý của Triệu Gia.
Triệu Gia nguyện ý cùng Tống Gia bắt tay làm hòa.
“Sờ Trần.”
Triệu Tín Nhiên nhìn Sờ Trần mỉm cười, “Cậu là người đầu tiên ở Thiền Thành,đem toàn bộ Hoàng Gia lẫn Hắc Diệu Đường giẫm đạp dưới chân, thực lực
của cậu nhất định là đệ nhất Thiền Thành, gọi là Nam Quyền đệ nhất thiếu niên cũng không khoa trương.”
Sở Trần trầm tĩnh ngồi xuống, “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Triệu Sơn nhìn chằm chằm vào Sở Trần, hai tay nắm chặt.
Người đàn ông này không có khiêm tốn chút nào.
Triệu Gia đã tỏ rõ thiện chí, chỉ cần Sở Trầnthuận theo lời Triệu Tín Nhiên, cả hai cùng thổi nhau vài câu, hai bên có thể biến chiến
tranh thành tơ lụa, thuận ý liên thủ.
Nhưng Sở Trầnlại cự tuyệt.
Triệu Tín Nhiên nhìn Sở Trần, cười nhẹ, sau đó nói: “Bất quá, lần này, cậu xem như là muốn chọc thủng trời.”
Vẻ mặt của Sở Trần rất bình tĩnh, “Chọc thủng trời?”
Triệu Sơn chế nhạo, “Sờ Trần, ngươi còn muốn giả điên giả dại sao? Hiện tại toàn bộ giới doanh nghiệp Thiền Thành đều đang xem trò hay này. Đối mặt với sự
trấn áp như sấm sét của Hoàng Gia, e rằng Tống Gia lúc này, thờ không nồi đi.”
Ngữ khí của Triệu Sơn dừng lại, sau đó anh ta nói, “Lối thoát duy nhất cho Tống Gia chính là dựa vào Triệu Gia. Chỉ có Triệu Gia mới có thể đối phó sự đàn áp của Hoàng Gia.”
Con ngươi của Tống Thiên Dương co rút lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 300
Chương 300