“Diệp Bắc Minh, mày lên đi, còn do dự cái gì?”
Đám người nhà họ Quân hò hét, lo sợ Diệp Bắc Minh không lên đài võ đạo.
Tất cả đang lên tiếng khích bác anh!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, hư ảnh vụt lóe, nhảy lên đài võ đạo, đứng đối diện với Quân Kiếm Phong.
Anh trực tiếp lên tiếng nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, đừng nói tôi ức hiếp ông”.
“Tôi nhường ông ba chiêu, trong vòng ba chiêu, nếu có thể ép tôi ra tay, thì coi như tôi thua!”
Soạt!
Toàn hội trường tĩnh lặng!
Gần như tất cả mọi người có mặt đều trừng mở muốn rớt con mắt.
Diệp Bắc Minh nói cái gì?
Đây là nơi nào chứ! Mẹ kiếp, đây là đài võ đạo đó!
Là nơi phân định sống chết!
Quân Kiếm Phong có thực lực thế nào?
Ông ta là người đứng thứ nhất giới võ đạo Trung Hải!
Diệp Bắc Minh lại nói nhường ông ta ba chiêu, lời như vậy mà cũng dám nói ra miệng, đúng là cuồng ngạo hết sức.
Quân Kiếm Phong tức giận đến bật cười, ngay cả ông ta cũng không nhịn được, cười suýt chảy ra nước mắt: “Ha ha ha! Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, mày điên rồi phải không?”
“Hay là mày cho rằng hôm nay sẽ chết chắc, cho nên nói ra lời ngu xuẩn như vậy?”
“Ba chiêu, ông có ra tay không?”, Diệp Bắc Minh cau mày.
“Mày muốn chết hả!”
Quân Kiếm Phong nổi giận.
Anh đang sỉ nhục ông ta!
Quân Kiếm Phong giơ chân dậm xuống một cái, một luồng sóng khí đáng sợ từ trên người bùng phát ra.
Phập!
Mặt sàn đài võ đạo ngọc trắng xuất hiện một dấu chân sâu nửa tấc, đá nứt vỡ.
Còn cơ thể Quân Kiếm Phong cũng nhanh chóng lao ra như hỏa tiễn!
Ầm!
Đánh ra một quyền, hổ gầm rồng thét, ép thẳng trái tim của Diệp Bắc Minh!
Đúng lúc tất cả mọi người cho rằng Quân Kiếm Phong có thể đánh chết Diệp Bắc Minh bằng một quyền.
Soạt!
Diệp Bắc Minh trượt chân một cái, rất dễ dàng tránh được quyền của Quân Kiếm Phong.
“Cái gì?”
“Tránh được rồi?”
“Làm sao có thể!”
Rất nhiều người cảm thấy bất thường.