“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Đội Huyền Cơ – thuộc về thế gia võ đạo, gia tộc võ đạo!
Đội Thiên Cơ – thuộc về Long Chủ!
Đội Thần Cơ – Tạm thời không rõ!
Long Chủ lại giao đội Thiên Cơ cho anh quản lý, thực sự khiến người ta không ngờ được.
Thư ký Tiền tươi cười: “Long chủ nói rồi, sở dĩ thiếu soái gặp nhiều rắc rối như vậy, là vì chỉ có cái danh thiếu soái, không có thực quyền”.
“Giờ đây cậu quản lý đội Thiên Cơ, sẽ không có ai dám nhiều lời nữa”.
“Sau này cậu làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Thư ký Tiền lấy ra một chiếc huy hiệu thiếu soái, giao lại cho Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái, Long chủ còn nói ‘tiểu sư đệ, lần này đừng bướng bỉnh nữa’”!
“Khụ khụ… cái gì?”
Diệp Bắc Minh ho khan mạnh hai tiếng.
Tiểu sư đệ?
Vãi!
Chẳng lẽ là thật?
Sư phụ của mình là đế sư thật ư!
Không phải chứ!
Trong lòng anh nổi lên làn sóng kinh hãi.
Mặc cho Diệp Bắc Minh truy hỏi thế nào, thư ký Tiền cũng chỉ cười mà không nói, không trả lời.
Một lát sau.
Thư ký Tiền mỉm cười nói: “Thiếu soái, tôi đưa cậu đến đội Thiên Cơ nhé”.
“Hôm nay là ngày đầu tiên cậu nhận chức, phải làm quen với thành viên đội Thiên Cơ”.
…
“Ông nội! Ông nội! Tin mới đây, tin mới kinh thiên động địa đây!”
Diệp Như Ca chạy về nhà họ Diệp, vừa chạy vừa hét lớn.
Hai người Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cấm Thành vẫn đang đánh cờ.
Diệp Như Ca chạy vào, kích động mặt đỏ bừng: “Ông nội, ông nội! Tin mới nóng hổi!”
“Vừa nãy…”
Diệp Như Ca giải thích một lượt chuyện xảy ra ở hiệp hội võ đạo.
“Cái gì?”
“Còn có chuyện này hả!”
“Không thể nào!”
Diệp Lăng Tiêu tỏ ra rất bình tĩnh, còn Diệp Cấm Thành lại nhảy dựng lên.
Diệp Lăng Tiêu cau mày: “Như Ca, cháu nói đều là thật chứ?”