Ông ta cau mày: “Lồng sắt này được chế tạo từ sắt đen, cũng có thể nhốt được cả Võ hoàng”.
“Mày có thể ra được không?”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Mà dùng hành động chứng minh mình có thể thoát ra.
Vừa giơ tay.
Trong tay có thêm một thanh kiếm gãy khắc hình đầu rồng,
‘Đây là… thuật biến ma?’
Sau khi trong lòng Lưu Bán Thành thoáng qua suy nghĩ này.
Soạt!
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long chém ra, nhà tù chế tạo bằng thép ngay cả một kiếm Đoạn Long cũng không chặn nổi.
Trực tiếp bị chém đứt!
“Mày!”
Lưu Bán Thành kinh hãi.
Ông ta lại một lần khởi động, xoay người bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long đuổi theo, một cước đạp ra ngoài.
Phản ứng của Lưu Bán Thành cực nhanh, âm thanh sắc bén truyền tới: “Diệp Bắc Minh, mày chết đi!”
Ông ta quay đầu đấm vào lòng bàn chân Diệp Bắc Minh!
Bùm!
Giống như đánh vào sắt thép vậy, quả đấm trong nháy mắt nổ tung.
“A...”
Lưu Bán Thành kêu thảm một tiếng.
Một cước của Diệp Bắc Minh rơi trên ngực ông ta.
“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu tươi, tất cả xương sườn đều bể nát, như chó chết nằm trên đất cầu xin tha thứ: “Diệp Bắc Minh… Đừng… đừng giết tôi, tôi có tài sản mấy tỷ ở nước ngoài, trong mật thất nhà họ Lưu còn có vô số châu báu”.
“Chỉ cần cậu có thể tha cho tôi, những thứ đồ này đều là của cậu”.
Diệp Bắc Minh giống như thần chết.
Chậm rãi đi tới.
Lưu Bán Thành bị dọa sợ đến điên rồi.
Toàn thân run rẩy, mồ hôi chảy ròng.
Ông ta không nhịn được nữa, quát lên một tiếng: “Các người còn không ra đi, muốn giấu đến khi nào nữa?”
“Nếu lão phu chết, người trong khắp thiên hạ cũng sẽ biết những chuyện chó má của điện Huyết Hồn các người!”
Cộp cộp cộp!