Vương Tạng Sơn vẻ mặt già nua nghiêm túc, cảm giác chuyện này không đơn giản.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Diệp Bắc Minh, Giang Nam”.
“Diệp Bắc Minh?”
Phong Càn Khôn nghe đến đây, không nhịn được run lên: “Cậu chính là Diệp Bắc Minh?!!”
Đương nhiên ông ta cũng đã nghe nói qua chuyện ở Long Đô.
Cao Đỉnh Thiên cũng đầy bất ngờ: “Cậu là Diệp Bắc Minh?”
Vương Tạng Sơn mí mặt giật giật: “Diệp Bắc Minh?!!”
Ngoài ba người này ra, những nhà giàu khác mặt đầy tò mò.
Diệp Bắc Minh?
Ai vậy?
Bọn họ chưa từng nghe nói qua!
Nếu như là chuyện trong giới chính, bọn họ sớm đã như sấm bên tai.
Tin tức của giới võ đạo, đương nhiên bọn họ không biết.
Chỉ có một vài cường giả giới võ đạo giật giật mí mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!
Một vài hoàng thất nước ngoài dường như cũng đã nghe nói qua cái tên này.
Bừng tỉnh hiểu ra, mặt đầy kiêng kỵ.
Cao Đỉnh Thiên suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Lão Phong, quay về trước!”
“Rõ”.
Lão Phong gật đầu, lặng lẽ lui về sau lưng Cao Đỉnh Thiên.
Cao Đỉnh Thiên chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh, quan sát trên dưới một hồi mới mở miệng: “Diệp Bắc Minh, nửa đêm cậu xông vào sơn trang đúc kiếm, giết chết Vương Thiếu Thu, rốt cuộc là ý gì?”
Vương Tạng Sơn cắn răng: “Mày giết con trai tao, phải cho tao một lời giải thích rõ ràng nhất!”
“Nếu không, tao mặc kệ mày có thân phận gì, vẫn là câu nói đó, giết người đền mạng!”
Diệp Bắc Minh cười: “Một tên phế vậy, thích thì giết thôi”.
“Các người còn muốn giải thích cái gì?”
Thái độ ngạo mạn này khiến Vương Tạng Sơn tức đến run rẩy.
Ông ta cắn răng đến mức sắp rụng!
Sâu trong đáy mắt Cao Đỉnh Thiên lóe qua một tia khí lạnh!
Ông ta thân là người đứng đầu Cảng Đảo, rất biết đối nhân xử thế.
Ông ta kéo cánh tay Vương Tạng Sơn: “Người này đến có chuẩn bị, thân phận bí mật, có lẽ hắn…”
Đè thấp giọng, nói ra một câu nói chỉ có Vương Tạng Sơn có thể nghe được.
“Cái gì?”