Tiêu Ly là cô của Tiêu Lãng.
“ồng nội cháu, tức là cha ta, đang trên đường tới đây.”
Tiêu Ly nói nhanh, “Cô nghe nói có người đắc tội với Liên Minh khiến ông nội cháu vô cùng tức giận, hiện tại người này đang nghe buổi biểu diễn của cháu.”
Tiêu Lãng nghe vậy.
Không khỏi choáng váng.
Sau một khoảnh khắc im lặng.
Tiêu Lãng ngẩng đầu, “Cỏ à, chú ý tình hình bên ngoài hơn đi, bất kể thế nào, cháu cũng sẽ không thể để ông nội làm tổn thương đến người hâm mộ của cháu tại đây.”
“Lãng Nhi, cháu đã thật vất vả hôm nay mới đi tới một bước này, trong lòng ông nội cháu đã tiếp nhận cháu, không còn so đo chuyện năm đó, đêm nay cháu không thể phật ý ông ấy.”
Tiêu Ly dặn đi dặn lại.
Tiêu Lãng mím nhẹ đôi môi đỏ mọng gật đầu, “Cô cô, cháu tự biết cân nhắc mọi chuyện.”
“Cháu đi đi.”
Tiêu Ly động viên Tiêu Lãng, “Trong lòng cô cô, cháu sẽ luôn là người tuyệt nhất.”
Vài phút sau.
Dưới sự chú ý của mọi người, Tiêu Lãng lại lên sân khấu lần nữa.
“Tiếp theo, tôi muốn chọn một người trong số các vị khán giả và người hâm mộ có mặt ở đây để chơi piano trên sân khấu, người được chọn có thể chọn chơi một mình hoặc cùng tôi hợp tấu.”
Tiêu Lãng cười.
Vừa dứt tiếng, toàn trường đã vang lên tiếng reo hò, cổ vũ.
Không ít người vô cùng kích động.
Mỗi buổi biểu diễn piano của Tiêu Lãng, cô
ấy đều mang đến cho người hâm mộ một lợi ích như vậy.
“Nhất định phải chọn ta.”
Trong lòng nhiều người đều đang nghĩ thầm.
Tiêu Lãng ngồi trước cây đàn piano, hai tay bắt đầu tấu một giai điệu vui vẻ.
Những bỏng đèn sáng xoay nhanh soi từng vị trí khán phòng, kèm theo đó là những tràng pháo tay đầy háo hức chờ đợi.
Tất cả đều chờ mong.
Khi giai điệu cuối cùng trong bài hát của Tiêu Lãng kết thúc, tia sáng đó ngay lập tức khóa chặt một người.
Sở Trần hai mắt híp lại.
Ánh sáng này sao đột nhiên có chút chói mắt.
‘Anh ây thật đẹp trai!
“Vậy mà là một soái ca.”
“Tôi có chút thèm muốn cơ thể của anh ấy.”
Tiếng nói truyền ra từ bốn phía.
Sở Trần liếc nhìn Tống Nhan, đột nhiên cười nhẹ, “Anh đi một lát rồi sẽ trở lại.”
Nói xong, Sở Trằn đứng dậy đi về phía sân khấu.
Tống Nhan sững sờ một lúc.
Một số dấu hỏi hiện lên trong đầu cô.
Sở Trần, anh ta vậy mà dám lên sân khấu?
Anh ta cỏ thể chơi piano sao?
“Chúc mừng vị tiên sinh này, trước tiên có thể giới thiệu bản thân mình VỚI mọi người được không?”
Tiêu Lãng nhìn Sở Trần cười nói.
‘Anh ây thật đẹp trai!
“Vậy mà là một soái ca.”
“Tôi có chút thèm muốn cơ thể của anh ấy.”
Tiếng nói truyền ra từ bốn phía.
Sở Trần liếc nhìn Tống Nhan, đột nhiên cười nhẹ, “Anh đi một lát rồi sẽ trở lại.”
Nói xong, Sở Trằn đứng dậy đi về phía sân khấu.
Tống Nhan sững sờ một lúc.
Một số dấu hỏi hiện lên trong đầu cô.
Sở Trần, anh ta vậy mà dám lên sân khấu?
Anh ta có thể chơi piano sao?
“Chúc mừng vị tiên sinh này, trước tiên có thể giới thiệu bản thân mình với mọi người được không?”
Tiêu Lãng nhìn Sở Trần cười nói.
“Tôi tên là Sở Trần, xin chào mọi người.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 447
Chương 447