TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 485: Chẳng lẽ là... Bà... Xã?

"Chuyện... chuyện đó... Boss... có cần tiến lên tiếp không?" Trình Phong dè dặt hỏi.

Kết quả, không hỏi còn đỡ, hỏi rồi mọi cừu hận lập tức đổ ập lên người cậu ta.

Ánh mắt sắc như băng của Lục Đình Kiêu bắn tới.

Trình Phong tức khắc câm miệng, không dám hỏi mấy câu ngu ngốc nữa tiếp tục lái về phía trước...

"Thượng Trạch, lát nữa sau khi bạn tôi tới đón, cậu đừng gọi tôi là bà chủ, cứ gọi thẳng tên là được nhé!" Ninh Tịch đặc biệt dặn dò lại Cung Thượng Trạch.

Dù sao thì trước mặt Boss đại nhân mà lại để người khác gọi mình là bà chủ thì đúng là xấu hổ quá!



"Vâng, tôi biết rồi!" Cung Thượng Trạch ngoan ngoãn đồng ý.

Vì Ninh Tịch đang vùi đầu vào trong túi tìm điện thoại, nên không chú ý tới chiếc xe đen kia đã im ắng đỗ lại bên cạnh cô.

Cửa vừa mở, Trình Phong xuống xe trước, chạy tới mở cửa ghế xe sau, tiếp đó, một cặp chân dài từ trong bước ra.

Khi người đàn ông từ xe bước xuống, bầu không khí xung quanh như lạnh thêm vài phần.

Cung Thượng Trạch nhìn người đàn ông mặt lạnh như sương trước mắt, theo bản năng cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm, xuất phát từ lòng bảo vệ chủ nhân, cậu kéo luôn Ninh Tịch đang không hề phát giác ra người kia về phía mình...

Nhưng động tác này của cậu lại khiến khí tức của người đàn ông kia đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt càng trở nên ác liệt hơn.

Cung Thượng Trạch không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, ngay đến lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi...

Người này... làm sao vậy?

Cuối cùng Ninh Tịch cũng lấy được điện thoại ra, sau khi mở máy, cô lướt tìm số điện thoại của Lục Đình Kiêu rồi ấn gọi, kết quả vừa gọi, đối diện cô lập tức vang lên tiếng chuông điện thoại quen thuộc.



Ninh Tịch giật cả mình, cô ngẩng lên theo phản xạ không ngờ lại thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu....

"Lục... Lục Đình Kiêu..." Ninh Tịch vô thức lẩm bẩm, sau đó ra sức dụi mắt, còn tưởng mắt mình bị hoa.

Lúc này, phía sau Lục Đình Kiêu, Trình Phong đang nơm nớp lo sợ cúi đầu, vẻ mặt như thể sống chết mặc trời.

Sau khi xác định người trước mắt thật sự là Lục Đình Kiêu xong, gương mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập vui sướng, cô vui vẻ nhảy tới phía trước: "Boss đại nhân! Thật sự là anh à! Tôi còn tưởng tôi hoa mắt nữa chứ! Vừa xong tôi còn gọi điện cho anh nữa!"

Một bên, Cung Thượng Trạch không ngờ Ninh Tịch lại quen với người vừa nhìn đã thấy nguy hiểm, không thể dây vào này, cậu không tránh khỏi kinh ngạc: "Bà... Tiểu Tịch, hai người quen nhau à?"

Trình Phong nhạy bén phát giác ra chữ "Bà" kia của cậu, hửm? Bà gì? Chắc không phải là... bà xã chứ...

Bà chủ mới chỉ ra nước ngoài thôi mà đã lén lút yêu đương rồi sao?

Đúng là sét đánh giữa trời quang mà...

Chuyện mà ngay cả người ngoài như Trình Phong cũng chú ý tới huống chi Lục Đình Kiêu, lập tức sắc mặt anh như bị mây đen chèn ép...

Ninh Tịch không hề biết chuyện Lục Đình Kiêu và Trình Phong đang nghĩ linh ta linh tinh nên cô vẫn vui vẻ kéo Cung Thượng Trạch tới để giới thiệu: "Thượng Trạch, đây là cấp trên của cấp trên, cấp trên của tôi, Lục Đình Kiêu... Tóm lại thì là sếp lớn đứng đầu công ty, là bạn, là ân sư và là Bá Nhạc của tôi!!!"

Sắc mặt Lục Đình Kiêu vẫn không hề thay đổi, ngược lại còn trầm hơn vài phần.

Tuy trong lời giới thiệu của Ninh Tịch, từng địa vị của anh đối với cô đều là những danh phận mà cô rất xem trọng, nhưng những cái đó đều không phải là cái anh muốn.

Cung Thượng Trạch nghe vậy liền cảm thấy hơi bối rối, sếp của bà chủ... Cậu phải gọi thế nào đây?

"Chào anh Lục." Cuối cùng, Cung Thượng Trạch vẫn khách khí chào một câu.

"Ừm." Lục Đình Kiêu khó khăn lắm mới cố gắng để mình giữ được phong độ lịch thiệp, hơi gật đầu xem như là một lời chào.

Đọc truyện chữ Full