TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 490: Cho Ninh Tịch tới thử xem

"Đã uống thuốc chưa?" Lục Đình Kiêu hỏi.

Tần Mộc Phong đang dùng rượu lau mồ hôi trên trán cho Tiểu bao đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Đã đùng rồi nhưng giống như lúc trước vậy, chỉ có tác dụng một lúc rồi lại sốt lại rất nhanh, Tiểu Bảo quá nhỏ và yếu không thể thường xuyên dùng thuốc, thuốc an thần cũng tuyệt đối không được sử dụng nữa, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường!"

Nhìn cháu trai bảo bối đang không ngừng co giật trên giường, Nhan Như Ý khóc như mưa: "Nhưng cũng không thể để Tiểu Bảo cứ sốt cao mãi như thế chứ! Mấy người không phải là những bác sĩ hàng đầu sao? Thế mà ngay cả chút sốt vặt này cũng không chữa được sao?"

Tần Mộc Phong đau đầu nói: "Rất nhiều chuyện ngay cả y học cũng không giải quyết được, trước kia chúng tôi đã kiểm tra cho Tiểu Bảo vô số lần, thân thể cậu bé không có bất kỳ khác thường nào thế nên bác sĩ cũng không biết phải ra tay từ đâu!"



"Tiểu Bảo cứ sốt như thế mà bảo không có bệnh? Rõ ràng là mấy người không giỏi!" Nhan Như Ý không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào.

Lục Sùng Sơn đỡ bả vai của bà, trầm giọng nói: "Như Ý, bình tĩnh một chút!"

"Tiểu Bảo như thế rồi ông còn bảo tôi bình tĩnh thế nào? Đã bảo ông mời thầy trừ tà rồi! Mấy tên bác sĩ này quá vô dụng! Tình trạng của Tiểu Bảo tôi càng nhìn càng thấy giống trúng tà, thằng bé bị mất hồn rồi!" Nhan Như Ý kích động nói.

Lục Sùng Sơn vừa nghe vậy liền đổi sắc mặt, tức giận nói: "Trùng tà với mất hồn cái gì! Bà nói nhăng nói cuội cái gì đó! Tiểu Bảo hôm nay nghỉ học, không hề ra khỏi nhà, sao trúng tà được?"

Nhan Như Ý vẫn chưa bỏ cuộc: "Vậy ông giải thích cho tôi xem, rốt cuộc nguyên nhân là gì? Thà tin là có còn hơn không tin!"

Lục Sùng Sơn trầm mặt, không nhịn được nhắc nhở: "Lần trước lúc Tiểu Bảo bị bệnh, tôi nghe bà đi mời cái gì mà thầy cúng về chiêu hồn, kết quả thì sao? Cuối cùng là khiến bệnh tình Tiểu Bảo càng nghiêm trọng hơn, thiếu chút nữa thì... bà... bà... bây giờ bà lại có mấy suy nghĩ vớ vẩn kia là muốn hại chết Tiểu Bảo đúng không?"



"Vậy... vậy chúng ta mới Huyền Tịnh đại sư!"

"Bà nghĩ Huyền Tịnh đại sư là thấy cúng dạo hả, muốn mời thì mời sao?"

"Vậy... vậy ông nói xem nên làm cái gì bây giờ!"

.....

Thừa dịp hai ông bà đang cãi nhau, Tần Mộc Phong kéo Lục Đình Kiêu ra một góc nói nhỏ: "Thật ra thì tôi nghĩ vấn đề của thằng bé là tâm bệnh, nói nhỏ cho cậu biết Tiểu Bảo nhà cậu bị thế không phải không có nguyên nhân… chẳng qua là ba mẹ cậu sợ cậu nổi giận nên không nói cho cậu thôi."

"Không phải gần đây ba mẹ cậu đang giúp cậu tìm đối tượng coi mắt sao? Hôm nay có một phu nhân tới nhà cậu làm khách, bà ta mang con gái là Trang Khả Nhi tới cùng, tôi đoán là Tiểu Bảo trông thấy nên bị cái gì đó kích thích..."

Trong nháy mắt, sắc mặt Lục Đình Kiêu lạnh ngắt, hết lần này tới lần khác đều là do người thân nhất của anh gây chuyện, tuy lần này cũng không thể tính là hai ông bà trực tiếp gây ra... nhưng có điều bây giờ ba mẹ cũng đã có tuổi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã bệnh nên một câu nặng lời anh cũng không dám nói.

"Tiểu Bảo là quan trọng nhất, đừng để ý quá nhiều, gọi Ninh Tịch tới thử xem!" Tần Mộc Phong nói ra mục đích cuối cùng của mình.

Lục Đình Kiêu nhéo nhéo mi tâm, giọng nói có chút gắt gỏng: "Tôi sợ cô ấy mà tới thì sẽ thành hai người bệnh mất!"

Chỉ nghe thôi đã không chịu nổi rồi, giờ mà tận mắt nhìn thấy Tiểu Bảo như thế thì không biết cô ấy sẽ thành cái dạng gì nữa...

Đọc truyện chữ Full