Năm mét!
Vẫn không động đậy!
Thư ký Tiền kinh hãi hô lên: “Thiếu soái Diệp, mau tránh đi!”
“Tần Long Tượng, ông điên rồi hả?”
Toàn thể đội Thiên Cơ hét lên: “Thiếu soái!”
Ba mét!
Tần Long Tượng giơ tay.
Tấn công một quyền!
Diệp Bắc Minh bỗng cười, khẽ quát một tiếng: “Kiếm!”
“Soạt!
Đột nhiên.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện ở vị trí cách hai mét phía trước người anh, giống như ảo thuật, xuất hiện không hề có dấu hiệu.
Ông ta chỉ cách kiếm Đoạn Long một mét!
Đồng tử của Tần Long Tượng co lại!
Cảm nhận được sát ý vô tận!
Ông ta muốn dừng lại, tiếc là với tốc độ hiện giờ của ông ta thì đã không kịp.
Khoảng cách một mét, chỉ trong chớp mắt.
Phụt!
Kiếm Đoạn Long trực tiếp đâm xuyên cơ thể của Tần Long Tượng.
Nói cách khác, là bản thân Tần Long Tượng xông đến, đụng vào kiếm Đoạn Long, khiến kiếm Đoạn Long đâm xuyên cơ thể mình!
Đồng thử của Tần Long Tượng co mạnh lại: “Đây là… chiêu thức gì?”
Khó mà tin được!
Ông ta là võ giả võ tông hậu kỳ đấy, vậy mà lại chết như này? Thật quá ấm ức!
Nếu chiến đấu oanh liệt một trận, chết trận thì cũng thôi đi!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, miệng ghé sát gần tai của Tần Long Tượng.
Thản nhiên nhả ra hai chữ: “Dừng bút!”
“Bảo ông đến nộp mạng, ông đến thật ư?”
“Mày!”
Tần Long Tượng tức giận đến mức con người sắp lòi ra: “Phụt!”
Phun ra một ngụm máu, thi thể ngã nằm xuống đất.
Chết!
Cả thao trường tĩnh lặng, con ngươi của các binh sĩ đội Thiên Cơ, đội Thần Cơ đều co mạnh lại, tê dại da đầu!