Đôi mắt Tống Nhan tràn đầy quyết tâm.
Điều mà Tống Nhan không biết, đó là mặc dù cửa phòng đóng chặt, nhưng Sờ Trần đã lẻn ra khỏi Tống Gia.
Sở Trần không đi bằng cửa chính, mà chọn cách trèo qua tưởng.
“Xem ra Dương Tiểu cẩn so với ta tưởng còn trọng yếu hơn.”
Sở Trần ở trong bóng tối, nhìn chằm chằm một phương hướng, hắn chỉ là đi nhìn thoáng quaDương Tiểu cẩn, trong nhà hàng cũng nói rõ cho Tiêu Lãng biết hắn không quan tâm đến sự tình củaDương Tiểu cẩn,vốn là để đối phương nghe thấy,dù vậy, đối phương vẫn đem Tổng Gia giám sát.
Sở Trần quay người đi về phía ngôi nhà nơi Dương Tiểu cẩn
sõng.
Đến con phố cách nhà chừng hai trăm mét, Sở Trần dừng lại, quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi lặng lẽ tiến lại gần.
Mười phút sau, Sở Trần gần như đã đi được một vòng quanh nhà.
“Trong nhà không có giám sát, nhưng bên ngoài ngôi nhà, vậy mà có thiên la địa võng giám thị.”
Sở Trần xác nhận suy đoán của mình, sau một vòng này, hắn nhìn thấy ít nhất ba nhân vật khả nghi đang theo dõi ngôi nhà này, ở các bức tường bên ngoài ngôi nhà cũng được trang bị rất nhiều thiết bị giám sát.
“Ai lại có thể cảnh giác với một cô gái mù như vậy?”
Nghi ngờ của Sở Trần càng ngày càng đậm.
Sở Trầncũng không biết, bởi vì hôm nay hắn đến, Vu Thần Môn đã tăng cường bố trí người giám thị với Dương Tiểu cẩn.
Chẳng qua, trình độ giám thị này căn bản không thể ngăn Sở Trần bước vào căn biệt thự song lập ba tầng này, sau khi Sở Trần đi một vòng xung quanh, hắn nhanh chóng khóa chặt một điểm mù chỗ giám sát, vừa lúc hai camera giám sát so le nhau trong chưa đầy ba giây.
Dưới màn đêm tối tăm, một thân ảnh như một bóng ma trèo qua tường tiến vào biệt thự nhà họ Dương.
Trong đại sảnh tầng một, sau khi Sở Trầntiến vào, không có phát
ra bất kỳ thanh âm gì, lặng yên vô tức đi lên tầng hai.
Ban ngày phát giác rakhí tức của Kỳ Môn thuật ở đây, nhưng là cực kỳ yếu ớt, Sở Trầnkhông đưa ra được phán đoán rõ ràng, đêm nay hắn tiến thẳng lên tầng hai, Sở Trầnsuy đoán tầng hai có đáp án mà hắn mong muốn.
Dạo một vòng trên tầng hai, chì thấy một căn phòng cùa ngôi nhà được đóng nhẹ.
Sở Trần tiếp tục đi lên, tuy nhiên mười phút trôi qua, cũng không thu hoạch được gì.
“Ẩn tàng thật sâu.”
Sở Trầntự nói, đi xuống tầng dưới, trên đường đi ngang qua căn phòng duy nhất không mở ra ở tầng hai, Sở Trần dừng bước,
vẻ mặt thoáng hiện lên một chút do dự, cả căn nhà, chỉ có phòng của Dương Tiểu cẩn không cókiẻm tra qua.
Sở Trần đứng ở cửa cẩn thận lắng nghe, xác nhận Dương Tiểu Cẩn hiện tại đã ngủ say.
Suy tư một hồi, Sở Trần vẫn là vươn tay nhẹ nhàng mở cửa … Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, con ngươi Sờ Trần không khỏi co rút lại, Kỳ Môn Huyễn Trận.
Bên trong căn phòng xuất hiện một tòa Kỳ Môn Huyễn Trận, Sở Trần tiến lên một bước, càng thêm chắc chắn,tòa Huyễn Trận này có tác dụng thôi miên.
Trong phòng của Dương Tiểu Cẩn, lại còn muốn thôi miên cô ấy?
Tòa Kỳ Môn Huyễn Trận thôi miên này không chút ảnh hưởng đến Sở Trần, Sở Trần ngược lại thoải mái bước vào, bởi vì có tỏa Huyễn Trận này, Dương Tiểu cẩn cản bản sẽ không tỉnh lại trong một thời gian.
Nếu như không phải lo bị người bên ngoài chú ý, Sở Trần còn có thể hào phóng bật đèn lên.
Cho dù như vậy, trong ánh sáng nhỏ xíu, Sở Trần cũng có không ítphát hiện.
“Vậy mà lại là thủ bút của Hắc Vu nhất phái.” .
Đôi mắt Sở Trần nheo lại lạnh lùng.
Từ bắt đầu là Hắc Vu linh xà của Tống Khánh Hạc tại Tống Gia, đến bệnh tình của lão gia tửnhà
họ Hoàng, hiện tại trước mắt là Dương Tiều cẩn … Mức độ hoạt động của Hắc Vu nhất phái ở Thiền Thành có phần vượt xa tưởng tượng củaSỜ Trần.
“Tòa Huyễn Trận này tồn tại có ý nghĩa gì?”
Sở Trần đi tới bên cửa sổ, vô thức nhìn Dương Tiểu cẩn đang ngủ say.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng của Sở Trần rung động dữ dội, hắn nhln chằm chằm vào khuôn mặt của Dương Tiểu cẩn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 571
Chương 571