“Thợ săn cũng mất tích, lần săn giết này thất bại rồi!”
Cả hội trường xôn xao!
“Cái gì?”
“Làm sao có thể!”
Liền sau đó.
Cả cung điện đá tổng đàn điện Huyết Hồn tĩnh lặng như cái chết!
Điện chủ điện Huyết Hồn ngồi trên ghế, trầm mặc không nói.
Cả hội trường tràn ngập bầu không khí nghiêm trọng nặng nề.
Điện chủ điện Huyết Hồn lấy điện thoại ra gọi: “A lô, thất bại rồi!”
Giọng của đối phương vang lên: “Tôi đã biết rồi, sáu cường giả bảng xếp hạng ngầm, thêm một thợ săn, tất cả đều chết”.
“Là tôi đã đánh giá thấp Diệp Bắc Minh!”
Điện chủ điện Huyết Hồn cau mày: “Tiếp theo phải làm thế nào?”
Người đó cười khà khà: “Ông không cảm thấy, càng lúc càng thú vị sao?”
“Bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng nhận kiểu thách chiến thế này!”
“Một Diệp Bắc Minh, lại có thể gây ra biến cố lớn như vậy, tôi vốn cho rằng hắn chắc chắn sẽ chết ở Tam Giác Vàng”.
“Bây giờ xem ra, là lúc dùng đến con át chủ bài đó rồi!”
Điện chủ điện Huyết Hồn kinh ngạc: “Cái gì? Ông muốn thả hắn ra!”
“Ông điên rồi!”
Giọng nói vang lên: “Khà khà khà, chắc hắn cũng ở đó phát chán rồi đấy?”
“Tầng thứ mười thiên lao Long Hồn!”
“Cũng nên đi ra thôi, run sợ đi!”
…
Một giờ sáng.
Vịnh Duy Đa Lợi Á.
Một chiếc tàu đang chậm rãi đi đến, đỗ ở một vị trí không nổi bật.
Mười mấy chiếc thùng hàng đều được lắp máy điều hòa.
Được bày ngăn ngắn thẳng hàng!
Dưới màn đêm.
Một thanh niên đội mũ lưỡi chai, che nửa khuôn mặt, đẩy một chiếc xe lăn chậm rãi đi trên tàu.
Đoàn người đối diện liền ngẩn người, một ông lão võ tông cau mày: “Long Khất, ông đang làm trò quỷ gì thế?”
“Sao lại ngồi xe lăn, tối nay chỉ có một mình ông đến ư?”