"Cũng không có gì, biết thì biết thôi." Ninh Tịch cũng không để ý nhún vai nói.
Nhưng mà những câu nói đó lại khiến cho nội tâm cô dậy sóng không ít.
Cô thật không ngờ được, vào cái ngày mà cô cảm thấy bi kịch nhất, cái ngày mà cô cho rằng mình bị cả thế giới ruồng bỏ lại có một người đứng về phía cô.
Điều này khiến trong lòng cô có một cảm giác không thể nói thành lời, giống như cảm giác được cứu rỗi, hóa ra thế giới này cũng không đến nỗi tồi tệ…
Chậc, không hổ là người đàn ông nhìn như Phật tổ chuyển thế!
Công lực phổ độ chúng sinh này quả thực quá tuyệt vời.
Tịch Thế Khanh nghe cô nói thế, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Năm đó… tôi vẫn rất tiếc nuối… cũng rất áy náy… nếu như bây giờ cô có gì cần thì xin hãy cứ nói với tôi, dù có dầu sôi lửa bỏng tôi cũng không chối từ."
Cái người tên Tịch Thế Khanh này cũng tốt bụng quá đi chứ? Cô sắp không nhịn được mà phát phiếu người tốt cho anh ta rồi!
Ninh Tịch cười cười, giơ chén rượu lên cụng chén với anh ta: "Anh Tịch, anh không phải là Phật tổ không thể phổ độ được chúng sinh."
"Tôi không phổ độ chúng sinh, tôi chỉ vì em mà thôi!" Tịch Thế Khanh buột miệng nói ra câu này, vẻ mặt có chút suốt ruột.
Vừa mới dứt lời, gương mặt với khí chất xuất trần đó đã đỏ ửng lên.
Ninh Tịch ngẩn ra, trong bụng giật thót một cái.
Đây… hình như có cái gì không đúng thì phải…
Đằng sau lưng.
"Tiểu Bảo, đừng khóc nữa được không! Chú Hai biết sai rồi! Lần sau chú sẽ không nói linh tinh nữa! Chú xin con đấy, con mà khóc nữa chú cũng khóc theo con này hu hu hu…"
Lục Cảnh Lễ đang vò đầu bứt tai thì chú ý đến việc Tịch Thế Khanh vừa mới thốt ra câu nói kia nhất thời ngây ngẩn cả ra: "Móa nhà nó! Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, cái tên Tịch Thế Khanh này kĩ năng dẻo miệng sao mà mạnh thế!"
Nhìn con trai khóc đến nấc cả lên rồi lại nhìn hai người ở phía đối diện, Lục Đình Kiêu có cảm giác như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh…
Tịch Thế Khanh phát hiện mình nói lỡ, định lên tiếng giải thích ý của mình không phải như thế nhưng không biết tại sao lại thay đổi ý định, không nói gì nữa, im lặng đợi phản ứng của cô gái trước mặt.
Giải thích… tại sao phải giải thích…
Anh đã đợi năm năm mới đợi được ngày này.
Còn phải đợi bao lâu nữa đây?
Bên này Ninh Tịch còn đang ngạc nhiên vì thái độ của Tịch Thế Khanh thì đằng sau hình như vang lên tiếng bước chân, theo sau đó là một cái bóng đổ xuống cái bàn con trước mặt cô, rồi cô nhìn thấy Tịch Thế Khanh nhìn chằm chằm vào đằng sau lưng cô, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Tim Ninh Tịch đập đồn, vô thức nghiêng đầu ra sau nhìn xem.
Ngay sau đó liền nhìn thấy Đại ma vương vẻ mặt âm u xám xịt đang ôm bánh bao nhỏ, thằng bé khóc đến nỗi hai mắt đỏ cạch…
Ninh Tịch: "…"
Tại sao Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo lại xuất hiện ở đây?
Hai người một lớn một nhỏ, lớn thì hằm hằm không nói chuyện, nhỏ thì khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc đang cố gắng giơ hai tay ra đòi cô bế…
Mà ngồi trước mặt cô còn có một người đàn ông.
Sao cái cảnh này lại giống cảnh chồng dẫn con đi bắt vợ ngoại tình thế này!!!
Bởi vì Ninh Tịch quá mức ngạc nhiên cho nên vẫn ngẩn ra không động đậy cũng không đứng dậy bế Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo thấy cô Tiểu Tịch thế mà không bế nhóc nữa trên gương mặt nhỏ bé càng đau lòng tuyệt vọng, nước mắt cứ ầng ậng thi nhau rơi như lũ, khóc nấc lên, cái miệng nhỏ cố gắng mấp máy dường như đang muốn nói gì đó nhưng mà lại không nói được chữ nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 579: Cái nhìn của một ông chồng khi dắt con đi bắt vợ ngoại tình
Chương 579: Cái nhìn của một ông chồng khi dắt con đi bắt vợ ngoại tình