Môn chủ Vu Thần Môn tuy không biết đối phương dùng thủ đoạn gì đẻ khống chế Huyễn Thần cồ, nhưng hắn biết rất rõ, từ giờ khắc này, không còn ôm lấy lòng cầu may nữa, biện pháp duy nhất hiện tại, tiến tởi Tình La tiểu điếm, ngăn cản hết thảy sự tình phát sinh.
“Môn chù, ta có một cải suy đoán to gan.”
Vu Thanh trường lão nói.
“Ngươi nói.”
Vu Thần môn chủ cố nốn bối rối trong lòng.
“Ta cảm thấy, Tinh La tiểu điếm chưa chắc đã có cường giả.”
Vu Thanh trường lão trầm giọng nói, “Hoặc là chỉ có một người
am hiểu trận pháp, đang bố trí hết thảy chuyện này. Bọn chúng chỉ là cố ý xếp đặt ra nghi trận, để Môn Chủ... Chúng ta không dám đi qua, sau đó thuận thế đem Huyễn Thần cổ phá giải, chờ tới khi chúng ta phát hiện hết thảy mọi chuyện, thì đã quá muộn, Huyễn Thần cổ bị phá, đối với Vu Thần Môn mà nói, là sự tổn thất vô cùng lớn.”
Nghe vậy, trong lòng Vu Thần môn chủ cũng động tâm.
Sau một hồi suy nghĩ, càng cảm thấy những gi Vu Thanh Trường lão nói có lý.
“Vô cùng có khả năng.” Vu Thần môn chủ gật đầu.
Vu Thanh Trưởng lão hai mắt sáng lên, sau đó bình tĩnh phân
kia đang phân tâm phá giải Huyễn Thần cổ, nhất định không rảnh phân thân để đối phó với những tình huống bất ngờ xảy ra. Vì vậy, hiện tại thực sự là thời điểm tốt nhất để chúng ta tẩn công Tinh La tiểu điếm.”
Vu Thanh Trưởng lão dùng ngữ khí kiên định để bày tỏ ý tứ của minh.
Đối với Vu Thanh trưởng lão, đây thực sự là một tin tốt.
Ngoài những gì hắn đã phân tích, còn một nguyên nhân quan trọng hơn, hắn đã cử một người đêm tối thăm dò Tinh La tiểu điếm.
Vu Thần môn chủ trầm ngâm suy nghĩ.
Sau một lúc.
Vu Thần môn chủ ngẩng đầu lên, nhìn Vu Thanh, trầm giọng nói, “Ngươi nòi rắt có lý.”
Vu Thanh trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức bày tỏ lập trường, lớn tiếng nói: “Tinh La tiểu điếm oó thật là đầm rồng hang hổ hay chỉ là phô trương thanh thế, Vu Thanh cũng nguyện ý đi theo môn chủ, cùng xông vào Tinh La tiểu điếm.”
Vu Thần môn chủ cảm động vô cùng, sau đỏ nói: “Vu Thanh, đi thôi, lập tức đến Tinh La tiểu điếm, điều tra chân tưởng.”
“Vâng! Môn chủ!”
Vu Thanh lớn tiếng ôm quyền, hướng phía bên ngoài đi hai bước về sau, mới phản ứng lại, quay đầu lại, “Môn chủ, ngài…”
“Ta ở phía sau ngươi, tùy thời sẽ chi viện cho ngươi.”
Vu Thần môn chủ trấn an, dùng ánh mắt bao bọc.
Vu Thanh im lặng quay đầu sang chỗ khác.
Dù sao đối với Tinh La tiểu điếm có kiêng kị lớn hơn nữa, Vu Thanh vẫn phải đi.
Môn chủ là người đứng đầu tông môn.
Trường lão suy cho cùng cũng chỉ là trường lão.
Chẳng qua, điều duy nhất khiến Vu Thanh an ủi trong lòng chính là hắn mơ hồ cảm giác được Môn chủ ở phía sau hắn 300 … 500 … 800 mét, đang bí mật theo sau hắn.
Khoảng cách càng ngày càng gân với Tinh La tiểu điếm.
Phố cũ (t người qua lại, lại thêm trận mưa lớn hôm nay, con phố hoang vắng hầu như không còn bóng người.
Tinh La tiểu điếm nằm ở cuối con phố cũ, dưới màn đêm đen kịt, một bóng người lặng lẽ tiếp cận.
Vu Thanh Trưởng lão vừa mới đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, lúc đầu đối với chuyến đi tới Thiền Thành, liền tự tin vô cùng, thật không nghĩ đến, theo Môn Chủ theo hắn cùng đi, ngược lại là phát sinh biến cố như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 677
Chương 677