“Không sai!”
“Xin Long Soái thu hồi của cả chúng tôi nữa!”
Mấy người đồng thanh.
Đây là đang ép cung!
Không ngờ Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý: “Được, cùng thu hồi của năm người này!”
“Cái gì?”
Năm Thiếu tướng ngây người.
Con mẹ nó tình huống gì đây?
Bọn họ không phải thật sự muốn bị thu hồi cấp bậc!
Chỉ là để ép cung, khiến Diệp Bắc Minh lùi bước, không ngờ anh lại mạnh miệng như vậy!
Trực tiếp cắt chức năm người bọn họ?
Phương Chấn cũng không ngờ rằng lại náo loạn ra cảnh tượng này, vội vàng đè thấp giọng: “Long Soái, danh tiếng của Đại tướng Chu trong quân đội rất cao”.
“Dưới tay có một trăm ngàn thủy quân, nếu cậu phế bỏ ông ta, e rằng sẽ dẫn đến các tướng sĩ không phục”.
“Đúng vậy, Long Soái, Đại tướng Chu chỉ là khiến cậu khó chịu chút, không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề như thế”.
“Cậu thuận miệng dạy dỗ vài câu là được”.
Mấy vị tướng quân khác cũng bắt đầu nói.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Lời của tôi không phải mệnh lệnh sao?”
“Người đâu, bắt lại!”
“Rõ!”
Mười mấy cảnh vệ lập tức tiến lên.
Những người này đều là cận vệ của Liễu Như Khanh, đương nhiên rất nghe lời Diệp Bắc Minh.
“Tôi không phục!!!”
“Diệp Bắc Minh, đây là cậu đang làm dụng quyền lợi của mình, tôi phải đến chỗ Long Chủ báo cáo cậu!!!”
Chu Diệu Tông gào thét, bị người ta giữ lại, tháo cấp bậc xuống.
Năm Thiếu tướng vừa rồi giúp Chu Diệu Tông cũng bị khống chế tháo cấp bậc.
Sắc mặt trắng bệch!
Diệp Bắc Minh vậy mà lại làm thật!
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Chu Diệu Tông: “Chu Diệu Tông, mượn đồ dùng chút!”
Chu Diệu Tông theo bản năng hỏi: “Đồ gì?”
“Đầu ông!”
Lời vừa dứt.
Trong tay Diệp Bắc Minh xuất hiện thanh kiếm Đoạn Long.
Một kiếm chém ra!
Dứt khoát!
Phốc!
Đầu Chu Diệu Tông bay lên cao, rơi bịch xuống cửa phủ Long Soái.
Đôi mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt!
Diệp Bắc Minh xoay người lên máy bay, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “Treo đầu Chu Diệu Tông lên”.
“Truyền lệnh ba quân, sau này ai dám không tuân theo quân lệnh”.
“Chu Diệu Tông chính là kết quả!”