- Cho nên ta mới muốn sớm tìm được Ma Chủng, khiến ta một lần hành động trở thành võ sư.
Tần Phàm nhếch miệng nói.
Cảnh ban đêm như một đầu yêu thú cực lớn cắn nuốt Thiên địa, không chút kiêng nể thoáng cái đánh tới, cứ như vậy, Tần Phàm trải qua đêm đầu tiên ở vùng giáp ranh này.
Ở khu vực giao hội nội ngoại vi của Yêu Thú Hoang Nguyên, núi một tòa một tòa đột ngột mọc lên từ đất, có núi cao hiểm trở cao vút trong mây, còn sườn núi nhỏ chỉ vẻn vẹn hơn mười mét, sơn mạo khác nhau, thiên kỳ bát quái.
Nhưng Tần Phàm tới đây đã ba ngày rồi, theo như hướng Cổ Mặc chỉ đi thẳng về phía Đông Bắc, đã xem qua mấy trăm ngọn núi, nhưng vẫn không phát hiện ra Ngưu Thủ sơn có ngoại hình giống đầu trâu như lời Cổ Mặc nói.
Lúc này, cảnh đêm lần nữa buông xuống.
- Rống ―― ô ――
Mỗi khi đến đêm, ở khu vực giao hội này tiếng kêu gào của yêu thú sẽ vang lên khắp nơi, khiến người luôn luôn chờ đợi lo lắng. Ở chỗ này cũng không thể quay về dược cốc yên tĩnh nghỉ ngơi như ở ngoại vi, chỉ có thể sinh hoạt qua đêm ở hoang dã, còn phải lúc nào cũng bảo trì cảnh giác, khiến Tần Phàm ngủ cực kỳ không yên ổn.
- Trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi đã!
Tần Phàm nghe tiếng yêu thú kêu nổi lên bốn phía, có thể cảm giác được ở vùng này rất nhiều yêu thú cho nên không dám dừng lại ở nơi trống trải, bởi vì như vậy rất dễ trở thành mục tiêu của đám yêu thú.
- Tìm một ngọn núi cao một chút, như vậy ngày mai đợi khi mặt trời mọc có thể đến đỉnh núi nhìn bốn phía, xem có thể tìm được bóng dáng Ngưu Thủ sơn kia không!
Cổ Mặc cũng nhẹ gật đầu nói.
- Hồng Nguyệt Bạch Lang!
Ngay khi Tần Phàm vừa muốn rời đi, xoay người sang chỗ khác thì không khỏi kinh hô. Chỉ thấy một đầu yêu thú hệ Sói toàn thân màu trắng, trên trán có một nhúm lông màu đỏ như ánh trăng đang nhanh chóng chạy về phía này.
- Đi mau.
Tần Phàm không dám lại chần chờ, nhanh chóng dùng võ khí bản thân làm dẫn, ở nguyên tại chỗ bố trí ra một Huyền Trọng vực, sau đó toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ chạy về phía một ngọn núi cao ở phương xa.
Yêu thú hệ Sói ở bình nguyên là loại thông thường nhất, mà Hồng Nguyệt Bạch Lang này chính là yêu thú tứ cấp cao giai, so với Hồng Ảnh Lang hắn gặp lúc trước phải lợi hại hơn rất nhiều, nanh vuốt sắc bén như đao, tốc độ cực nhanh, thậm chí ẩn ẩn còn nhanh hơn so với khi Tần Phàm toàn lực thi triển Lưu Tinh Bộ một chút. Tần Phàm đêm qua đã gặp nó một lần, thiếu chút nữa đã bị nó giết chết, cuối cùng vẫn phải lợi dụng Huyền Trọng vực kiềm chế nó mới có thể thoát đi. Nhưng cho dù như thế, phía sau lưng vẫn bị trảo một cái, bất quá may mắn thể phách hắn mạnh hơn thường nhân cho nên mới không chịu tổn thương quá lớn.
- Thật là xui xẻo! Vậy mà lại gặp phải tên này, truy đuổi ta lại chịu khó như vậy, đợi sau khi ta tìm được Ma Chủng đạt thành võ sư nhất định sẽ tìm nó tính sổ!
Tần Phàm một bên chạy, một bên oán hận thầm nghĩ trong lòng.
Rốt cục, tiếng kêu sau lưng càng ngày càng xa, Tần Phàm cũng đã chạy đến trên đỉnh núi, tìm một sơn động trong rừng yên tĩnh nghỉ ngơi.
- Lão đầu, đến cùng lộ tuyến có sai lầm không?
Sau khi đốt lên một đống lửa, Tần Phàm hỏi Cổ Mặc. Hắn hiện giờ cảm thấy thể xác và tinh thần đều bắt đầu có chút mỏi mệt, hắn vốn kích động chạy tới khu vực giao hội này, cho rằng có thể rất nhanh tìm được Ngưu Thủ sơn kia, ai biết rằng trải qua tìm kiếm ba ngày vẫn không thấy bóng dáng nó.
- Có lẽ không sai được!
Cổ Mặc cũng nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói:
- Ngàn dặm chi địa như lời sách cổ lưu lại có lẽ chính là ở phụ cận nơi này, bất quá khu vực giao hội này lại rộng lớn như thế, ngọn núi rất nhiều, cũng khó biết địa điểm cụ thể nơi nào, ngày mai tìm tiếp a.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Ân.
Tần Phàm đành đáp, ba ngày qua không chỉ mang đến cho hắn mỏi mệt, mà còn một loại áp lực nữa, bởi vì hắn phát hiện thực lực của hắn ở chỗ này thực sự quá yêu! Đối phó với yêu th ú tứ cấp trung giai đã là cực hạn, nhưng nhất định phải triền đấu hồi lâu mới giết được, mà gặp phải yêu thú tứ cấp cao giai như Hồng Nguyệt Bạch Lang vậy thì chỉ có nước chạy trốn, nhưng cũng chưa hẳn chạy được...
Loại này áp lực khiến hắn khao khát thực lực tăng lên, đối với việc tìm được Ma Chủng càng không thể chờ được nữa.
Trời càng ngày càng tối, xuyên qua cửa động, có thể trông thấy ánh trăng sáng ngời bên ngoài. Tần Phàm tu luyện một hồi, ánh trắng sáng như ban ngày chiếu vào mặt, hắn liền lần nữa bò ra ngoài động, mượn ánh trăng trèo lên đỉnh núi tìm kiếm một chút.
Mà khi hắn vừa ra khỏi cửa động, đột nhiên nghe thấy một hồi thanh âm ầm ĩ từ dưới chân núi truyền đến, không khỏi nội tâm khẽ động, vội vàng tìm một chỗ bí mật trốn cạnh cửa động, đúng lúc này hắn cũng không dám chạy về sơn động nữa, những người này rõ ràng đều đang tìm chỗ để nghỉ ngơi.
- Phương thiếu, bên này có sơn động.
Một lát sau, một người dò đường tìm được cửa động vừa rồi Tần Phàm ở, vì vậy hô xuống dưới núi.
- Phương thiếu?
Tần Phàm có chút kinh dị, chẳng lẽ lại là người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn? Mượn ánh trăng nhìn về phía người nọ, quả nhiên là mặc phục sức của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn.
- Lại trùng hợp như vậy?
Tần Phàm sắc mặt lạnh lẽo.
- Đừng xúc động.
Cổ Mặc nhướng mày nói:
- Đừng quên đội ngũ ngươi thấy ngày đó, rất tên đệ tử thế gia và hai tên Tiên Thiên Võ sư kia vẫn ở đó, lấy thực lực của đội ngũ bọn hắn vốn cũng không nên lịch lãm rèn luyện ở ngoại vi, tự nhiên phải chạy đến nơi giao hội này rồi, cũng không tính là quá khéo.
Tần Phàm nhẹ gật đầu, nghĩ một lát, vì đề phong... Hắn còn nuốt vào một khỏa Bế Khí Hoàn, sau đó lại lẳng lặng yên nằm trong rừng rậm, nhìn chằm chằm động tĩnh ở cửa sơn động kia.
Rất nhanh, nguyên một đoàn người từ dưới chân núi đi tới, Tần Phàm mượn ánh trăng nhìn thấy rõ ràng, quả nhiên là những người hắn nhìn thấy ở tiểu sơn cốc lúc trước, hai tên Tiên Thiên Võ sư kia cũng ở đây.
- Phương thiếu đoàn trưởng, người của các ngươi dò xét có tin được không? Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương thật sự từng xuất hiện qua ở gần đây sao?
Thiếu niên mặt trắng kia vừa đi, vừa mở miệng hỏi Phương Trọng.
- Tần thiếu gia yên tâm, Thanh Ưng mạo hiểm đoàn chúng ta làm việc tin cậy, đã ghi chép địa đồ kỹ càng, Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương kia đã từng xuất hiện qua ở phụ cận một ngọn núi hình đầu trâu, hiện giờ đã rời đi không xa, ngày mai có lẽ sẽ tìm được.
Phương Trọng kia cung kính gần như nịnh nọt đáp.
- Bọn hắn cũng muốn đi Ngưu Thủ sơn?
Tần Phàm không khỏi khẽ giật mình, đồng thời trong nội tâm cũng có chút nghi hoặc:
- Tần thiếu gia? Là Tần thiếu gia nào? Chẳng lẽ Đại Kiền quốc còn có Tần gia thứ hai cũng là Chân Vũ thế gia?
- Chỉ hy vọng như thế a, chỉ cần thật sự tìm được Cửu Tinh Thiên Ngưu Vương kia sẽ không thiếu chỗ tốt cho Thanh Ưng mạo hiểm đoàn các ngươi đâu.
Thiếu gia mặt trắng kia nhàn nhạt nói, trên người tự nhiên mang theo một loại quý khí.