Lúc đó anh hai và Ôn Thanh Vân cũng đã chọn xong ngày cưới, Thanh Vân còn mang thai.
Chi đợi đến lúc anh ấy quay về Đà Nẵng để thông bảo mọi chuyện cho bổ thôi, nào ngờ lại xảy ra vụ nổ trên du thuyền.
Anh hai đã đưa chiếc phao cuối cùng cho anh rối đẩy anh xuống biển.
Sau đó du thuyền bốc cháy, cơ thể anh ấy cũng bị ngọn lửa nuốt trọn.
Có lẽ, mãi đến khi chết đi thì anh cũng không thể quên nổi cảnh tượng hôm đó.
Cuối cùng du thuyền đã nổ tung, chẳng còn chút hài cốt nào.
Cố Gia Huy muốn tìm thi thể của anh trai về, để anh có thể về lại nơi chôn nhau cắt rốn nhưng lại không thể làm nổi, Đây là chuyện hết sức đau lòng.
Người anh em ruột thịt của mình lại chết vì bàn thân mình, để lại vợ con sống ngày này qua thàngkhác trong niềm thương nhớ khôn nguôi.
Anh nợ anh hai rất rất nhiều.Cô Yên nghe vậy cũng rơi vào im lặng, chủ để của hai người bỗng trở nên đau thương hơn hẳn.
Cố Gia Huy lại rót thêm một chén rượu mạnh, ngửa đầu uống can.
Vài chén liên tiếp như vậy, Cố Yên cũng
không khuyên anh dừng lại, vì cô biết là minh có khuyên cũng chẳng ăn thua gi.
Chuyện này là nút thắt trong lòng Cố Gia Huy, mãi không thể gỡ ra nổi.
Những người uống rượu như vậy thường rất dễ say.
Uống xong hai chai rượu brandy tinh khiết, Cố Gia Huy cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Cổ Yên thấy anh uống cũng nhiều rồi nên càn lại: “Về đi, Minh Tâm đang đợi anh.” Cố Gia Huy còn muống uống thêm, nhưng
nghe cô nói vậy thì do dự một lúc rồi đặt ly rượu xuống rồi.
“Anh ba, nếu ngày ấy anh chết thì anh sẽ không gặp được Hứa Minh Tâm đâu”
“Du không gặp được anh thi kiếu gì cô ấy cũng sẽtim được một người yêu mình, cung nhau đi hết cuộc đời này. Anh thà rằng… cô ấy không gặp được anh, thả rằng anh hai côn sống.”
Cố Yên nghe vậy thi yên lặng.
Xem ra… chấp niệm của anh ba vẫn rất sâu.
Cô diu Cố Gia Huy về phòng.
Hứa Minh Tâm cũng đã tinh lại, thấy anh uống say khướt, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại uống thành ra thế này?”
“Tôi và anh ba nói chuyện phiếm, không nhịn được
nên uống hơi quá chén, để tôi đi chuẩn bị canh giải rượu.”
“Ừ, để tôi ở lại chăm anh ấy.”
Hứa Minh Tâm cởi giày, cời quần áo ra cho Cố Gia Huy, sau đó tổn hết sức lực mới có thể kéo anh lên giường.
Trời ạ… sao lại nặng vậy chứ, anh giảm béo đi.”
Cố Gia Huy nghe thấy giọng cô, không nhịn được mà nắm tay cô lại, ôm cô vào lòng.
“Em dang nói xấu anh.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 376
Chương 376