Lúc này Tần Phàm vẫn là không nghe thấy sự tình bên ngoài, chỉ toàn tâm toàn ý đắm chìm trong đột phá của mình, hơn nữa đã đến giai đoạn khẩn yếu nhất.
Tinh thần ý chí của hắn lần nữa Thanh Minh, theo nguyên mạch thiên địa, chậm rãi cảm ngộ nguyên khí bổn nguyên.
Ở giữa thiên địa có vô số nguyên mạch, nhưng không phải tất cả nguyên mạch đều thích hợp ình, hiện tại Tần Phàm cần phải làm là nếm thử khai thác ra một nguyên mạch thích hợp với mình, sau đó thông qua nguyên mạch này dẫn nguyên khí vào trong cơ thể mình.
Lúc này hắn bảo vệ chặt lấy bản tâm, tuy thân ở bảo kho thiên địa, nhưng mà hoàn toàn bất vi sở động, dọc theo ngọn nguồn nguyên khí kia, tìm kiếm lấy nguyên mạch phù hợp nhất với tinh thần ý chí của mình.
Thời gian chậm rãi đi qua, phúc chí tâm linh.
Trong nội tâm Tần Phàm đột nhiên khẽ động, một đạo nguyên mạch kéo dài kéo dài rốt cục ở trong cảm ứng của hắn khai thác đi ra.
Cửu chuyển nguyên khí, hoảng sợ Thiên Uy, thân thể làm dẫn, lâm!
Bên trong đỉnh đầu, một cỗ tinh thần tối tăm, bên trên tiếp Thanh Minh, hạ thấu đại địa, tinh thần hứng lấy thiên địa chi khí.
Lực lượng thần bí bàng bạc bành trướng, thông qua một đầu nguyên mạch này từ trên trời giáng xuống, trực tiếp tiến nhập vào trong thân thể của Tần Phàm.
Lập tức thân thể của hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất, một cỗ lực lượng cuộn trào theo hô hấp mà sinh, cùng với mạch đập mà nhảy lên, chân thật tồn tại, sóng cả mãnh liệt, sáng tắt diễn sinh.
Nháy mắt sau đó, hắn cảm giác được trong thân thể, tựa hồ nhiều hơn một đầu nguyên khí Chân Long cuồng mãng!
Đầu nguyên khí Chân Long này, lực lượng vô biên vô hạn, lực lượng so với thân thể cùng võ khí của hắn cộng lại còn cường đại hơn!
Một khí lưu cuồng bạo không ngừng quay cuồng, không ngừng trùng kích lấy thân thể của hắn, muốn đem huyết nhục phàm thai của hắn biến thành Tiên Thiên thể phách.
Tần Phàm biết rõ đây là đang tẩy kinh phạt tủy, cũng là quá trình thân thể thoát phàm.
Thời gian chậm rãi đi qua, cuối cùng ở dưới nguyên khí Chân Long không ngừng trùng kích xuống, Tần Phàm cảm thấy bốn phía Vũ Điền của mình, có chín khiếu huyệt bị khai mở ra rồi, giống như Cửu tinh liên châu, chậm rãi xuất hiện, dần dần trở nên rõ ràng.
Chín khiếu huyệt này toàn bộ trải qua nguyên khí súc tích, cuối cùng biến thành chỗ thích hợp tồn trữ nguyên khí, từng cái khiếu huyệt có thể dung nạp một phần nguyên khí.
Mỗi khi đề thăng một cấp, có thể tràn đầy một cái, khi chín khiếu huyệt toàn bộ tràn đầy, sẽ chìm vào khí trong Vũ Điền, cùng võ khí bên trong Vũ Điền thông hiểu đạo lí, diễn biến âm dương Càn Khôn, bước vào Dung Linh chi cảnh Linh Vũ sư.
Mà lúc này Vũ Điền khí hải của Tần Phàm, cũng được nguyên khí rửa sạch qua một lần, nguyên lai võ khí màu vàng tất cả đều biến thành trong suốt, Tần Phàm có thể cảm nhận được phẩm chất của nó đề cao hơn rất nhiều.
Thời gian dần qua, hết thảy trong cơ thể quy về bình tĩnh.
Rốt cục, Tần Phàm chậm rãi mở mắt.
Lúc này Tần Phàm cảm giác được cả người mình đã thoát thai hoán cốt, khí lực càng trở nên cường đại hơn, đồng thời tinh thần ý chí trải qua cảm ngộ trong thiên địa ngao du, cũng lột xác lần thứ nhất, càng thêm cô đọng và cứng cỏi.
Mặt khác trong cơ thể còn nhiều thêm một cỗ lực lượng cường đại mới… nguyên khí!
Giờ khắc này, cảm giác của hắn vô cùng tốt, toàn thân trở nên khoan khoái dễ chịu, một cỗ đại lực tối tăm, tùy tâm ý mà động, sáng tắt diễn sinh.
Cái này là cảnh giới Tiên Thiên!
Từ nay về sau thoát ly phàm thai, một bước lên trời!
Nháy mắt sau đó.
- Hừ.
Cảm giác chuyện đã xảy ra bên ngoài, ánh mắt Tần Phàm lạnh dần, sau đó cả người từ trên mặt đất nhảy dựng lên, thân hình lóe lên, rất nhanh phóng ra bên ngoài.
Bên ngoài tiểu sơn cốc.
Nhìn thấy Hầu Vũ Bạch xông đến, sắc mặt Điền Mông cùng Tiết Tuấn đều âm trầm. Hầu Vũ Bạch kia biết trên tay một phương mình có võ phù còn dám xông lại, nhất định là có chỗ dựa hoặc là đối với thực lực của mình rất tự tin.
Nhưng đến lúc này, bọn hắn cũng chỉ có thể kiên trì đỡ đòn, bọn hắn chỉ biết là, lúc này vô luận như thế nào cũng không thể cho người đi vào quấy rầy Tần Phàm đột phá, cái này rất trọng yếu.
Oanh!
Một cái võ phù bị kích phát lần nữa, bất quá lúc này là Tiết Tuấn ra tay.
Dù sao Điền Mông đã sử dụng võ phù một lần, nếu như lần nữa sử dụng mà nói, một hồi nếu quả thật bị Hầu Vũ Bạch kia lao đến, hắn sẽ không có lực đánh một trận, cho nên trên tay hắn chỉ là nắm thật chặc trường côn màu đen, tùy thời đề phòng.
Ô ô...
Trong Võ phù đột nhiên bạo phát ra lực lượng vô hình, kéo khí lưu xoay tròn, trong không khí phát ra âm thanh chói tai, sau đó cổ khí kình vô hình kia, ở trên không trung ngưng tụ thành một khí chưởng đại thủ ấn, sau đó hung hăng chụp xuống dưới mặt đất.
Ầm ầm!
Mặt đất bị lực lượng khổng lồ này trùng kích, liền lõm xuống nửa xích, bụi mù cuồn cuộn, thanh thế thập phần to lớn, mà Hầu Vũ Bạch vốn đang xông lại cũng bị cổ lực lượng khổng lồ kia đập xuống đất, thân hình lập tức tràn ngập bùn đất.
- Hắc hắc.
Lúc này trong rừng rậm phát ra trận trận tiếng cười nhìn có chút hả hê.
Mà bọn người Ngô Phong ở sau lưng thấy một màn này, cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, đồng thời bắt đầu chờ đợi lo lắng, nếu như Hầu Vũ Bạch thật sự cứ như vậy xảy ra chuyện, như vậy một phương bọn hắn sẽ lâm vào hiểm địa.
Mà Điền Mông cùng Tiết Tuấn nhìn nhau, cũng không có buông lỏng cảnh giác. Hầu Vũ Bạch kia đối với uy lực võ phù nhất định là thập phần tinh tường, nhưng hắn còn dám chính diện xông lại, tất nhiên không phải đi chịu chết.
Ken két!
Quả nhiên vào lúc này, một thanh âm dùng chân đạp mặt đất vang lên, một thân ảnh màu trắng ở trong bụi mù đột nhiên phóng lên trời!
Toàn thân Hầu Vũ Bạch tản ra quang mang hoàng sắc, thoạt nhìn ngoại trừ tóc có chút mất trật tự, trên người tựa hồ không có bị thương tích gì.
PHỐC!
Thân hình Hầu Vũ Bạch nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, xoay người lại, lạnh lùng nhìn Điền Mông cùng Tiết Tuấn.
- Híz-khà-zzz…
Lúc này trong rừng rậm lập tức vang thanh âm hít một hơi lãnh khí, tuy trong nội tâm những Triêu Thánh giả này cũng hiểu được Hầu Vũ Bạch không dễ dàng chết như vậy, nhưng thật không ngờ Hầu Vũ Bạch này tiếp một kích chính diện của Tiên Thiên võ phù, lại vẫn có thể nhìn như bình yên vô sự.
- Quá mạnh mẽ.
Có hai Triêu Thánh giả cùng là Võ sư cấp chín, đáy lòng hiện lên một tia may mắn, may mắn vừa rồi bọn hắn không có thừa cơ đi ra ngoài kiếm tiện nghi, nếu không nói không chừng đã mất mạng.
Mà Ngô Phong và người một phương Hầu Vũ Bạch, trông thấy Hầu Vũ Bạch không có việc gì, lúc này cũng đều thở dài một hơi.
Biết rõ mấy tiểu tử đối diện kia khẳng định rất nhanh sẽ bị thu thập hết, sau đó bọn hắn chỉ cần âm thầm đề phòng những Triêu Thánh giả sau lưng kia là được rồi.
Tiết Tuấn cùng Điền Mông nhìn nhau lần nữa, sau đó đều kiên định gật đầu, lúc này cũng chỉ có thể khí lực va chạm rồi.
- Chỉ cần kiên trì thoáng một phát là tốt rồi!!!
Trong nội tâm Tiết Tuấn và Điền Mông đều có cách nghĩ đồng dạng, có lẽ hai người bọn họ nhất định không phải đối thủ nhiều người như vậy, nhưng chỉ cần cầm cự đến lúc Tần Phàm đi ra, dùng thực lực của Tần Phàm, lại đột phá đến Tiên Thiên, như vậy những người trước mặt này tuyệt đối là không đủ xem!
Bây giờ bọn hắn đối với Tần Phàm rất có lòng tin!
Điền Mông cầm trường côn thật chặt, khuôn mặt hơi mập chậm rãi đỏ lên, khí thế toàn thân tùy theo tăng lên.
- Đả Long Côn thức thứ hai… Long Chiến Vu Dã!
Lúc này mặt Điền Mông đã đỏ giống như Quan Công, thân hình tại nguyên chỗ xoay tròn ba vòng, hai tay nắm chặt trường côn màu đen, sau đó thân thể hơi mập cao cao nhảy lên, sau một lát lần nữa nặng nề đánh xuống mặt đất!
Rống!
Một đầu khí kình mãng Long dài mười mấy mét bay lên, một cái quay cuồng liền phóng lên trời, hướng về Hầu Vũ Bạch trùng kích mà đi.
- Chậc chậc, không thể tưởng được ah, một Chân Vũ thế gia hạ phẩm, thậm chí có vũ kỹ lợi hại như vậy.
- Thay đổi là ta, đoán chừng cũng đỡ không nổi.
- Hắc hắc, chỉ là không biết Hầu Vũ Bạch kia đi đón như thế nào.
Triêu Thánh giả trong rừng rậm chứng kiến đầu mãng Long cường hoành kia cũng đều nhao nhao phát ra thanh âm kinh ngạc.
- Một mực nghe nói Đả Long Côn của Nam Phong Điền gia hết sức lợi hại, hôm nay bổn thiếu gia ngược lại là muốn so sánh với Trảm Long Kiếm khí của Hầu gia ta như thế nào!
Hầu Vũ Bạch lạnh lùng nhìn Điền Mông, trong tay nhanh chóng xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh, trên người lập tức xuất hiện một cỗ khắc nghiệt chi khí.
- Híz-khà-zzz…
Sắc mặt Hầu Vũ Bạch ngưng trọng hướng về hư không bổ ra một kiếm, một đạo kiếm khí giống như tấm lụa màu xanh, ước chừng mười trượng, thoạt nhìn cực kỳ sắc bén, kiếm khí cực tốc làm cho không khí cũng muốn xé rách ra.
Mà bùn đất dày đặc giữa hai người kia, cũng bị khí thế này tầng tầng lật lên, uy thế không giảm thẳng tắp chém tới mãng Long.
Oanh!
Mãng Long cùng kiếm khí ở trên không gặp nhau, đầu rồng chống đỡ lấy mũi kiếm, vầng sáng chói mắt, võ khí văng khắp nơi, cả hai điên cuồng đấu sức.
- Một cái Đả Long Côn, một cái Trảm Long Kiếm? Cái này có ý tứ a.
- Ta thấy phẩm giai của hai vũ kỹ công kích này đều không sai biệt nhiều, bất quá Hầu Vũ Bạch đã là Võ sư cấp chín đỉnh phong, mà tiểu tử đến từ Chân Vũ thế gia hạ phẩm kia chỉ là Võ sư cấp bảy, hẳn là ngăn không được.
- Hắc hắc, nếu như Hầu Vũ Bạch kia thua, lão tử sẽ lao ra liều mạng!
Triêu Thánh giả trong rừng rậm tiếp tục vụng trộm xem cuộc vui, đồng thời tâm hoài quỷ thai.
Ù ù!
Nháy mắt sau đó, quả nhiên, Mãng Long kia rốt cục ở dưới kiếm khí cường đại sụp đổ, dư uy của kiếm khí kia chém mãng Long thành hai nửa, sau đó tiếp tục bổ tới hai người Tiết Tuấn cùng Điền Mông.
- Tiểu Mông tử ngươi lui ra!
Bạn đang xem tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
Tiết Tuấn biết rõ sau khi Điền Mông sử dụng một chiêu này, toàn thân sẽ tiến nhập trạng thái suy yếu, liền tranh thủ đẩy hắn sang một bên, sau đó tự mình nghênh đón đạo kiếm khí kia.
Bất quá kiếm khí kia đánh tan khí kình mãng Long của Điền Mông, dư uy gần hết, Tiết Tuấn ngược lại là đơn giản hóa giải.
Chỉ là, kiếm khí vừa qua khỏi, thân hình của Hầu Vũ Bạch như là ảnh mị, tốc độ bay nhanh theo sát lấy kiếm khí kia, trường kiếm màu xanh sắc bén như một độc xà, thẳng tắp đâm tới mi tâm của Tiết Tuấn.
Trông thấy nụ cười lạnh trên mặt Hầu Vũ Bạch, nội tâm Tiết Tuấn không khỏi "Lộp bộp" thoáng một phát, biết lúc này mình khó có thể chạy thoát!
- Để cho ta tới!
Nhưng vào lúc này, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên truyền đến, tùy theo một thân ảnh màu xanh lập tức hiện ra ở trước mặt Tiết Tuấn.
Chắp tay trước ngực, nhẹ nhàng kẹp lấy trường kiếm của Hầu Vũ Bạch.
- Ah…
Hầu Vũ Bạch đột nhiên phát ra một tiếng kêu to, nhanh chóng buông lỏng tay nắm trường kiếm ra, lại nhìn trường kiếm kia, vậy mà toàn bộ thân kiếm đỏ lên, còn bốc lên khói trắng nóng rực.
- Sao... làm sao có thể... Ngươi đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên rồi?
Nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện kia, trên mặt Hầu Vũ Bạch lập tức trở nên trắng bệch.
- Phanh!
Hai tay kẹp lấy trường kiếm màu xanh kia, vào lúc này dùng sức gập lại, thanh âm thanh thúy vang lên, thanh trường kiếm chất liệu cực phẩm kia trực tiếp gãy thành hai đoạn.
Leng keng
Hai đoạn kiếm gãy bị ném trên mặt đất, vừa vặn đụng phải đá vụn, lập tức phá vỡ tràng diện yên lặng có chút quỷ dị bởi vì Tần Phàm xuất hiện.
- Híz-khà-zzz…
Vào lúc này, Triêu Thánh giả trong rừng rậm nguyên một đám không thể tin nhìn xem một màn này, cũng không khỏi hít một hơi hơi lạnh.
Hầu Vũ Bạch mạnh bao nhiêu, vừa rồi bọn hắn đều thấy được, nhưng mà Hầu Vũ Bạch ở trước mặt thiếu niên áo bào xanh này, phảng phất hoàn toàn không có sức phản kháng, vũ khí không chỉ lập tức bị đoạt, còn trực tiếp bị cắt thành hai đoạn.
- Người này đến tột cùng là ai? Khi nào Chân Vũ thế gia hạ phẩm xuất hiện một thiên tài như vậy!
- Xem hắn bất quá là mười bảy mười tám tuổi, cho dù là đặt ở bên trong Chân Vũ thế gia Nhất phẩm cũng là siêu cấp thiên tài! Nhưng như thế nào sẽ cùng người Chân Vũ thế gia hạ phẩm hỗn cùng một chỗ!
Mọi người nhao nhao suy đoán thân phận thiếu niên áo bào xanh này.
Về phần Hầu Vũ Bạch, kinh hồn chưa định nhìn hai đoạn kiếm gãy nằm dưới mặt đất, trong nội tâm vô cùng chấn động, vừa rồi người đứng phía sau hắn có khả năng không chứng kiến, nhưng bản thân hắn là thấy rõ ràng, thấy được thanh trường kiếm kia như là bị đại hỏa đốt qua, đỏ bừng hơi nước!
Tuy hắn còn không có đột phá đến Tiên Thiên, nhưng đối với uy năng của Tiên Thiên làm sao có thể không biết! Cái này rõ ràng là nguyên khí hệ Hỏa tạo thành!
Cho nên hắn đã có thể xác định Tần Phàm đã đột phá đến Tiên Thiên, vừa rồi mình chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi.
- Những người các ngươi có thể vô sỉ đến trình độ này như vậy, còn có cái gì không có khả năng.
Ánh mắt Tần Phàm lạnh lùng nhìn qua Hầu Vũ Bạch, trong miệng nhàn nhạt nói.
- Ngươi đừng hiểu lầm...
Hầu Vũ Bạch cảm giác bị cái nhìn này làm khắp người phát lạnh, trong nội tâm "lộp bộp" một tiếng, tựa hồ tùy thời sẽ bị giết chết, thân hình không khỏi lui về phía sau vài bước, cơ hồ té ngã trên đất.
- Đã đến lúc này rồi, coi như là mù lòa cũng sẽ không hiểu lầm a.
Tần Phàm nhàn nhạt nói ra, sau đó tiện tay vịn Điền Mông té trên mặt đất dậy.
- Tiểu Phàm, ngươi đã đột phá đến Tiên Thiên?
Điền Mông kinh hồn chưa định hỏi thăm, đồng thời Tiết Tuấn ở một bên cũng tới nâng hắn, đồng dạng chờ mong nhìn về phía Tần Phàm.
- Ân.
Tần Phàm khẽ gật đầu.
Lúc này sắc mặt người một phương Hầu Vũ Bạch đều trở nên xám như tro tàn, đặc biệt là Ngô Phong, trừng tròng mắt, tiến nhập một trạng thái ngốc trệ.
Người khác không biết Tần Phàm, nhưng hắn là nhìn tận mắt Tần Phàm từ một Võ đồ, trở thành Võ giả, sau đó từng bước một từ phía sau của mình đi tới trước mặt mình!
Chẳng bao lâu trước, Tần Phàm xa xa không phải là đối thủ của mình, nhưng hơn một năm đi qua, mình thua ở trên tay hắn!