TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đan Vũ Càn Khôn
Chương 286: Gặp lại Tần Tiến (2)

- Ngươi bây giờ có thể tiếp nhận khiêu chiến của ta không?

Tần Tiến nhìn Tần Phàm, sau đó hít sâu một hơi trầm giọng hỏi.

Nguồn tại http://Truyện FULL

- Khiêu chiến?

Tần Phàm khẽ chau mày, trầm ngâm một hồi, lúc này mới chậm rãi đưa mắt lên nhìn Tần Tiến, nói:

- Ngươi không phải là đối thủ của ta.

- Ta biết rõ, nhưng ta muốn biết giữa chúng ta chênh lệch còn lớn đến bao nhiêu.

Tần Tiến biết rõ Tần Phàm ở một năm trước thời điểm Triêu Thánh đã đột phá đến Tiên Thiên Võ sư, hiện tại một năm đi qua, nhất định lại tăng lên không ít, nhưng hắn không có buông tha, chỉ tiếp tục kiên định nói.

Lúc trước Tần Phàm đã từng coi Tần Tiến là mục tiêu của mình, hôm nay phong thủy luân chuyển, ngược lại là Tần Tiến coi Tần Phàm thành mục tiêu.

- Vậy ngươi muốn so như thế nào?

Tần Phàm thấy Tần Tiến kiên trì, liền mở miệng hỏi. Kỳ thật hắn cũng muốn nhìn một chút, thiếu niên đã từng là Nam Phong Tần gia đệ nhất thiên tài trước mắt này, hôm nay đạt tới trình độ nào rồi, dù sao một gia tộc lớn như vậy, không có khả năng chỉ dựa vào một người chống đỡ, còn cần có một ít tộc nhân thiên tài khác cùng một chỗ cố gắng.

- Chúng ta đến diễn võ trường, lại đối chiến một hồi.

Tần Tiến thấy Tần Phàm đáp ứng, hai tay siết chặt nói ra.

- Tốt, bây giờ chúng ta đi qua.

Tần Phàm nhàn nhạt nói.

Thời điểm này trong diễn võ trường có lẽ không có người, hắn lại xuất phát từ suy nghĩ cho Tần Tiến, không muốn có nhiều người chứng kiến, để tránh sau khi hắn bị thua lại bị đả kích càng lớn.

Nếu như thiếu niên đã từng là thiên tài này có thể đứng lên, tuy một mực dùng mình làm mục tiêu, như vậy đối với toàn bộ Nam Phong Tần gia mà nói cũng là một chuyện tốt.

Hơn nữa kỳ thật trong nội tâm Tần Phàm đã có một kế hoạch, có lẽ cần Tần Tiến tham dự.

Hai người rất nhanh liền đi tới diễn võ trường, bởi vì hiện tại là thời điểm vừa vào đêm, trên đường không có bao nhiêu người, cho nên giữa hai người thi đấu cũng không có người nào xuất hiện.

Đứng trên đài tỷ võ, Tần Tiến cùng Tần Phàm đồng loạt có chút cảm xúc.

Tại đây đã từng là sân khấu vinh quang của Tần Tiến, trong nhiều năm thời gian, hắn ở chỗ này không có địch thủ, chỉ là bởi vì ở đây bại trong tay Tần Phàm, từ nay về sau hào quang trên người mới trở nên ảm đạm.

Mà Tần Phàm cũng là bởi vì ở chỗ này, hắn lấy lại tôn nghiêm của mình, thắng được người mình yêu nhất.

Gió đêm có chút thổi qua, dưới ánh trăng, Tần Tiến cùng Tần Phàm lẫn nhau đánh giá đối thủ, giống như là một năm trước.

- Bắt đầu đi.

Tần Phàm phủi phủi vạt áo, nhìn Tần Tiến nhàn nhạt nói. Dùng thực lực của hắn hôm nay, muốn đối phó Tần Tiến đã không cần sử dụng Hỏa Vân đao, tay không tấc sắt là được rồi.

Tần Tiến tự biết thực lực còn không bằng Tần Phàm, cho nên cũng không khiêm nhượng. Chỉ là song chưởng nổi lên khí kình màu vàng, dưới chân đạp mạnh mặt đất, liền phóng về phía Tần Phàm.

Võ khí toàn thân giống như sóng cả mãnh liệt, vào lúc này thân ảnh của Tần Tiến phảng phất như hóa thành một đầu Cuồng Sư, mà toàn thân cũng có vầng sáng màu vàng nhàn nhạt bao trùm, giống như có một cái chuông khổng lồ gắn vào trên người hắn.

- Tần Tiến cảm ngộ hình như là Kim Hành nguyên khí, một chiêu vũ kỹ này thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Tần Phàm nhìn Tần Tiến xông đến, trong nội tâm thầm suy nghĩ nói, bất quá thân hình lại không động chút nào, loại trình độ công kích này với hắn mà nói thật không tính toán được cái gì.

Khoảng cách hơn mười mét, dùng tốc độ thân pháp của Tần Tiến, cơ hồ lập tức là có thể vượt qua.

Lúc này song chưởng của hắn uốn lượn thành chộp, võ khí trên năm ngón tay ngưng kết thành đao, thoạt nhìn vô cùng sắc bén, như là móng vuốt sắc bén chân chính của dã thú!

Kim quang thoáng hiện, khí kình lăng lệ ác liệt kia đưa tới trận trận thanh âm bạo phá trong không khí, thoạt nhìn uy lực cực lớn, móng vuốt sắc bén kia muốn thẳng đến ngực của Tần Phàm!

-Bất quá hắn lựa chọn cận thân bác đấu cùng ta, thật sự là chọn sai rồi.

Tần Phàm nhìn móng vuốt sắc bén kia tới gần trước mắt, thân hình chỉ hơi hướng về sau, sau đó tay phải trực tiếp thò ra, dễ dàng bắt được cổ tay của Tần Tiến.

Bành!

Bàn tay khác đồng thời đẩy ra, đẩy thân thể Tần Tiến về sau.

Tần Tiến liên tục lui vài chục bước, lúc này mới ổn định thân thể đứng vững, có chút khó tin mà nhìn Tần Phàm, hắn sớm biết mình cùng Tần Phàm còn có một đoạn chênh lệch, nhưng mà thật không ngờ một đoạn chênh lệch này sẽ lớn như vậy!

Mà khi tay của Tần Phàm đụng phải trên người Tần Tiến cũng có chút ít ngoài ý muốn, phát hiện trên người của hắn truyền đến một cổ phản lực cường hoành, nếu như hiện tại hắn cũng là Tiên Thiên Võ sư, như vậy sẽ ăn thiệt thòi, nhưng hiện tại hắn đã là Linh Vũ sư, so với Tần Tiến cao hơn quá nhiều, nên ảnh hưởng không lớn.

- Hiện tại Tần Tiến đại khái là Tiên Thiên Võ sư cấp hai, bất quá dùng thực lực của hắn, ta nghĩ đối phó Tiên Thiên Võ sư bốn năm cấp có lẽ vấn đề không lớn a.

Tần Phàm âm thầm phán đoán thực lực của Tần Tiến.

- Còn muốn tiếp tục không?

Tần Phàm ngẩng đầu lên nhìn Tần Tiến, trong miệng nhàn nhạt hỏi thăm. Hôm nay có lẽ Tần Tiến cũng biết, hiện tại hắn đối với mình là không có khả năng có bất kỳ phần thắng.

- Lại đến!

Lúc này Tần Tiến cũng quật cường cắn răng một cái, sau đó hắn chậm rãi giơ tay phải của mình lên, ngón trỏ dũi ra, hào quang ngưng tụ trên ngón tay trở nên càng ngày càng chói mắt, làm cho không người nào có thể nhìn kỹ, khí thế cực lớn tựa hồ đều tập trung vào ngón tay này! Tuy chỉ là một ngón tay, lại cho người một cảm giác có thể quấy phong vân.

- Nhất Chỉ nhiếp hồn?

Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, đối với một chiêu vũ kỹ này hắn tự nhiên là nhớ rõ:

- Thoạt nhìn tựa hồ so với lúc ấy mạnh hơn không ít.

Bất quá dùng tinh thần ý chí của hắn hiện tại, đã sớm vô cùng ngưng thực, tinh thần công kích đối với hắn căn bản ảnh hưởng không lớn.

Bồng!

Trong đêm tối, hiện lên một điểm kim quang, Tần Tiến lần nữa lao tới trước mặt Tần Phàm, ngón trỏ đè xuống, một tinh thần lao lung màu vàng như là thực chất hình thành ở bốn phía Tần Phàm, chậm rãi tiến hành áp bách đối với Tần Phàm.

Lúc này sắc mặt Tần Tiến ngưng trọng, toàn lực thi triển, ngón trỏ kia tựa hồ áp súc cả không khí bốn phía.

- Một chiêu này bây giờ đối với ta vô dụng.

Nhưng Tần Phàm lại lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, sau đó hắn chậm rãi xòe bàn tay ra, thong dong hất ngón trỏ của Tần Tiến trở về.

Tần Tiến có chút thất thần mà rút lui hai bước, bởi vì một kích vừa rồi là dốc hết toàn bộ tinh thần lực, khiến cho hắn trở nên hư nhược hơn rất nhiều, sắc mặt cũng lộ ra có chút tái nhợt, hai đầu lông mày tựa hồ trở nên ảm đạm hơn.

Hôm nay hắn biết mình cùng Tần Phàm chênh lệch giống như cách một hào rộng, để cho hắn căn bản không có cách nào chạm vào, thậm chí không có một chút lòng tin có thể vượt qua!

- Ta quả nhiên là không bằng ngươi.

Trong miệng Tần Tiến thì thào nói, trong khoảng thời gian ngắn tựa hồ tâm như tro lạnh.

Đọc truyện chữ Full