TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 214

Trái tim cô như rực cháy khi biết rằng chàng đã ở trong tầm tay, nhưng nàng thậm chí không thể gặp được chàng. Trong một khoảnh khắc, Max đã nghiêm túc xem xét việc đuổi theo anh và thú nhận mọi chuyện, nhưng chỉ cần tưởng tượng Riftan sẽ phản ứng như thế nào đã khiến cô thấy lạnh sống lưng. 

"Này, nàng đang làm gì mà lại đứng ngây ngốc ở đây vậy?" 

Ngay khi Max đang loay hoay với tình thế tiến thoái lưỡng nan trong tâm trí, bàn tay của ai đó đột ngột đặt lên vai nàng. Theo phản xạ, một tiếng hét nhỏ bật ra khi nàng quay lại nhìn. Một người đàn ông to lớn như Hebaron đang nhìn chằm chằm vào cô. Hắn nở một nụ cười kì quái rồi nghiêng khuôn mặt đầy râu của mình về phía nàng.

“Nàng trông khá đáng yêu đấy, nàng có đang tìm một người đàn ông để ‘vui vẻ’ không?”

Max lùi lại một bước, khuôn mặt cô ngay lập tức hiện rõ vẻ sợ hãi. “Ta k-không tìm… đ-điều gì như thế."

“Không sao cả, cứ thành thật nói cho ta biết. Ta sẽ làm mọi thứ vì nàng." 

Người đàn ông cười khoái trá khi tiến lại gần nàng. Max vội vàng nhìn xung quanh để tìm kiếm sự giúp đỡ; binh lính ở khắp nơi, nhưng dường như không ai để tâm đến việc giúp đỡ nàng. Không còn lựa chọn nào khác, vì vậy nàng cố gắng che giấu nỗi sợ, đáp lại một cách lạnh lùng và kiên quyết nhất có thể.

“Mặc dù rất biết ơn… nhưng ta không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào. Ta… phải đ-đi ngay bây giờ… ” 

Khi nàng quay người rời đi, người đàn ông đã nắm lấy cánh tay nàng. Max cố kìm nén tiếng hét, người đàn ông gầm gừ giận dữ kéo cơ thể nàng về phía hắn ta.

“Tại sao lại bỏ đi như vậy? Nếu nàng cần được trả tiền cho việc đó… ” 

"Ngươi đang làm cái quái gì thế?" 

Max quay đầu lại trước giọng nói lạnh lùng quen thuộc. Quahel Leon đang trừng trừng nhìn người đàn ông với đôi mắt sắc lạnh. 

"Ngươi không biết nếu gây rối trong doanh trại thì sẽ bị trừng phạt theo quy tắc quân sự sao?" 

Ngay cả khi có lời cảnh báo của hiệp sĩ, người đàn ông vẫn không hề nao núng. “Đừng căng thẳng như thế. Ta chỉ đang cố gắng giúp đỡ người phụ nữ đi lạc này thôi”. 

"Nàng ấy không chỉ là một người phụ nữ." 

Quahel Leon lạnh lùng nhìn người đàn ông, không liếc nhìn lấy Max một cái. “Ngươi không nhìn thấy quần áo của nàng ấy à? Nàng ấy là một nữ tu sĩ đến từ Great Temple. Ngay cả khi ta không giải thích thì ngươi cũng nên biết rằng hình phạt sẽ ra sao nếu ai đó dám động vào người được sự bảo vệ của nhà thờ chúng ta.”

"Cái gì-, ta chỉ mới nói cs một câu mà ngươi đã đặt ta vào một tình huống khó khăn rồi." Người đàn ông khịt mũi một cách thô lỗ mà không hề cảm thấy sợ hãi hay hối hận về hành động của mình. “Làm thế quái nào mà ta có thể biết được liệu cô ta là một nữ tu sĩ hay chỉ là một con điếm đến để an ủi những người đàn ông trong trại này qua trang phục cơ chứ?”

Khi Max nhận ra hắn đã nhầm nàng thành một ả gái điếm, mặt nàng nhanh chóng tái đi, và môi Quahel nhếch lên đầy khinh bỉ vì chàng cũng mệt mỏi với sự trơ tráo của gã đàn ông. 

“Ta không muốn tranh luận nữa. Quay lại với nhiệm vụ của ngươi trước khi ta buộc ngươi tội xúc phạm nhà thờ của chúng ta bằng những lời lẽ bẩn thỉu”. 

Với khí thế ngạo mạn, người đàn ông hất Max sang một bên. "Vâng, vâng, ta sẽ làm theo yêu cầu của ngươi." 

Nàng nhanh chóng chạy đến nấp sau hiệp sĩ trong khi tên kia nhún vai tỏ thái độ, sau đó ung dung quay người bỏ đi. Khi Max nhìn gã đàn ông đi xa dần, nàng cảm nhận được một ánh nhìn sắc bén trên đỉnh đầu mình. Sau khi do dự, cô ngẩng lên và thấy Quahel Leon đang cau mày nhìn mình. Sau đó, chàng ra lệnh cho nàng bằng giọng điệu chán nản thường ngày. 

"Đi theo ta. Ta sẽ cùng nàng trở lại lều.”

Vẫn còn bị sốc vì những gì vừa xảy ra, Max không muốn ở một mình và đã ngoan ngoãn đi theo anh ta. Cô nép sát bên chàng khi họ vượt qua đám đông, và khi cả hai đến một nơi yên tĩnh hơn, anh đã mở miệng trách móc.

"Xin đừng đi lang thang một mình." Lời nói của anh rất nhã nhặn, nhưng giọng điệu lại như khiển trách. “Ethylene có đủ kiểu đàn ông đến từ Livadon, Whedon, Osyria và Balto. Hơn nữa, một phần ba trong số họ là lính đánh thuê. Nếu nàng không muốn trải qua chuyện bất hạnh như thế một lần nữa thì xin hãy tránh đi lang thang một mình."

“Từ bây giờ… ta s-sẽ cẩn thận.” 

Người đàn ông thở dài và quay người rời đi. "Vào trong đi. Ta sẽ chỉ định một tên thị vệ đứng canh gần lều này.”

"C-Cảm ơn." 

Max chạy vào lều như đang chạy trốn. Sự căng thẳng khiến tay chân cô bị rút hết sức lực ngay lập tức, và cô loạng choạng đi về phía giường của mình trước khi gục xuống trên đó. Thấy vậy, Idcilla và Selena nhanh chóng chạy về phía cô. 

“Cô thực sự làm bọn ta ngạc nhiên khi đột ngột bỏ chạy. Cô đã… đi gặp chồng mình ư?” 

Max lắc đầu. "Không. Tôi chỉ đến nhìn anh  ấy… từ xa. ” 

“Nói thật chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Cô đã làm đủ mọi cách để gặp anh ta mà. ” 

Selena cau mày và thì thầm, có vẻ như không thể chịu đựng nổi khi thấy cô sụt cân vì lo lắng. Max không khỏi đỏ mặt, cảm giác như một cô gái đang yêu đang chờ đợi thời điểm thích hợp để thổ lộ tình cảm của mình. 

“Tôi… không muốn làm phiền… và… trên thực tế… tôi sợ cách anh ấy sẽ phản ứng khi phát hiện ra sự thật.” 

"Điều này có thể hiểu được. Thậm chí là Elba sẽ hét lên như điên nếu nhìn thấy tôi.”

Idcilla nắm lấy tay nàng và lắc mạnh một cái để cố làm nàng có sức sống hơn. Max cố gắng mỉm cười với cô ấy.

“Cô đã tìm ra điều gì về anh trai của mình chưa?" 

“Vẫn chưa. Tôi sẽ thử và đến thăm nơi mà các Hiệp sĩ Hoàng gia Livadon đang ở. " 

Ngay khi các linh mục bước vào doanh trại, cuộc trò chuyện của họ ngay lập tức bị gián đoạn. Max xoa xoa đôi bàn tay đẫm mồ hôi lên áo choàng của mình và cố gắng làm cho đầu óc tỉnh táo với chuyện vừa nãy: nếu cô nghe theo lời khuyên của Quahel Leon là đừng bao giờ rời khỏi doanh trại một mình, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa. Sau đó, cô đi ra ngoài với các nữ tu sĩ khác và ngay lập tức bắt đầu chăm sóc những người bị thương để đánh lạc hướng trái tim đang đập thình thịch của mình.

***

Vào buổi tối, Ruth lại đến thăm nàng. Sau khi kiểm tra tất cả những người đàn ông bị thương nặng hơn do di chuyển quá nhiều, chàng gật đầu ra hiệu cho Max đi theo mình. Nàng nhìn xung quanh để chắc rằng không có ai đang theo dõi, sau đó cầm lấy một chiếc đèn nhỏ và chạy theo anh. Chàng lặng lẽ dẫn nàng vào khu rừng tối, và chỉ sau khi xác nhận không có ai xung quanh, chàng mới ngồi xuống một gốc cây, trông chàng hoàn toàn kiệt sức. 

"Điều này thực sự lấy đi nhiều năm của cuộc đời ta." 

“Có lẽ chàng ấy... đã nhận thấy điều gì đó đáng ngờ chăng?" 

“Nếu vậy thì chắc hẳn đã có một cuộc náo loạn rồi. Vì toàn bộ sự tập trung của ngài ấy đều dồn vào ngài Nirta, nên cũng không còn nhạy bén như trước. Tôi không biết liệu có nên nói rằng chúng ta gặp may hay không… ” 

“Chấn thương của ngài Nirta có... quá nghiêm trọng không?" 

Ruth thở dài thườn thượt và lướt ngón tay một cách thô bạo qua phần tóc mái rối bù của mình. “Bản thân vết thương không quá lớn, nhưng do lời nguyền, nó khiến ngài ấy đau đớn tột cùng. Phép thuật thần thánh không phát huy tác dụng, và phép thuật của tôi cũng vô dụng.”

“V-vậy, chúng ta nên làm gì…”

“Tôi sẽ phải tìm cách phá bỏ lời nguyền. Đừng lo lắng về ngài ấy. Ngài đã từng đối mặt với những vấn đề tồi tệ hơn thế này và vẫn sống sót. Ngài ấy rất ngoan cường nên tôi khá chắc rằng ngài cũng sẽ vượt qua được điều này thôi.”

Ruth có vẻ tự tin, nhưng gương mặt lại không giấu được nỗi lo sâu sắc. Thấy nét mặt của Max cũng tối sầm lại, anh gượng cười và đổi chủ đề. 

“Tôi sẽ chăm sóc ngài Nirta nên nàng hãy cứ tập trung vào nhiệm vụ của mình. Ngày mai, Remdragon và Holy Knights sẽ đi tuần tra và canh gác tiền tuyến trong một tuần. Cho đến lúc đó, chúng ta có thể thư giãn, nhưng vấn đề là khi nào thì họ quay lại… Tôi không biết chúng ta có thể giấu chuyện này với ngài ấy trong bao lâu...” 

Đôi mắt của Max mở to khi biết tin Riftan sẽ ra tiền tuyến. “Chàng ấy sắp ra tiền tuyến? T-trận chiến cuối cùng… sắp xảy ra ư?”

"Không, chuyện đó sẽ không xảy ra trong thời gian sắp tới. Tất cả những con quỷ lùn đều đang đóng quân bên ngoài hẻm núi Karav Gorge ngay bây giờ. Để trận chiến cuối cùng xảy ra, một trong hai bên sẽ phải băng qua qua hẻm núi hẹp nguy hiểm. Bên đầu tiên xuất phát sẽ gặp bất lợi, vì vậy cả hai bên sẽ tính toán nước đi của nhau trong một thời gian." 

"Vậy thì... c-chuyện đó không nguy hiểm sao?" 

Ruth bắn cho cô một ánh nhìn khiến nàng cảm thấy mình thảm hại, giống như đây là lần đầu tiên trong đời chàng bị hỏi một câu ngu ngốc như thế. 

"Chúng ta đang có chiến tranh, tất nhiên không tránh khỏi nguy hiểm." Chàng đáp lại một cách khô khan, rồi tiếp tục với giọng nhẹ nhàng hơn. "Dựa trên nhận định của cá nhân tôi, tôi không tin rằng những trận chiến lớn sẽ xảy ra vào lúc này. Chúng ta có đủ lương thực để duy trì mạng sống nên không có lý do gì để phát động cuộc tấn công đầu tiên cả. Mặt khác, lũ quỷ lùn cũng đã đã bị thiệt hại đáng kể trong khi rút lui khỏi Lâu đài Ethylene, vì vậy chúng sẽ không cố gắng phát động một cuộc tấn công ngay lập tức. Mọi chuyện sẽ lắng xuống trong một thời gian, trừ khi có điều gì đó bất ngờ xảy ra." 

"T-Ta hiểu rồi." 

Mặc dù tin tức không hoàn toàn khiến Max yên tâm, nhưng nàng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Riftan sẽ không sớm tham chiến. "Tiết kiệm sức mạnh một cách tối đa trong trường hợp chiến tranh tổng lực xảy ra, trong khi vẫn cảnh giác và giữ vững bước tiến là chìa khóa để thắng hoặc thua trong một cuộc chiến tranh khốc liệt kéo dài. Lực lượng Đồng minh được chia thành ba đơn vị và đang thay phiên nhau bảo vệ tiền tuyến. Dù sao, nàng sẽ có thể bớt cảnh giác hơn khi các Hiệp sĩ Remdragon đang ở ngoài tiền tuyến. Khi họ quay trở lại, chúng ta sẽ xem xét làm thế nào để duy trì trạng thái này. " 

Max gật đầu và Ruth quay lại lều của mình sau khi kiểm tra lại các bệnh nhân. Để lại một mình nàng với công việc của mình, nàng phải chăm sóc những người bị thương suốt đêm và không ngủ cho đến lúc bình minh. Ngày hôm sau, đúng y như lời thầy phù thủy nói, các Hiệp sĩ Remdragon đi ra tiền tuyến trong ánh ban mai. Max nhìn họ phi nước đại trên ngựa của mình, cảm thấy một sự trộn lẫn kỳ lạ giữa trống rỗng và nhẹ nhõm. Chỉ khi những hiệp sĩ cuối cùng rời đi và cánh cửa đóng chặt sau lưng họ, Ruth mới đến gần cô. 

"Tôi phải đi chăm sóc ngài Nirta. Nếu có bất cứ vấn đề gì xảy ra, xin hãy cử người đến doanh trại của tôi ngay lập tức. Tôi đã thông báo cho binh lính đến tìm mình nếu có một nữ tu sĩ yêu cầu."

"Đ-được rồi. Cảm ơn... vì đã quan tâm đến ta."

Ruth chỉ nhún vai như thể đó không phải là chuyện gì to tát, sau đó quay trở lại doanh trại mà chàng được chỉ định. Max dành thời gian chăm sóc những người bị thương giống như đã làm ở Lâu đài Servyn, nhưng vì Ethylene đã có một đầu bếp để chuẩn bị bữa ăn nên họ chỉ cần tập trung vào những người bị thương. Tuy nhiên, ngay cả khi các nhiệm vụ của họ được  giảm bớt, họ vẫn kiệt sức hơn bao giờ hết.

Lính đánh thuê chầu chực mọi cơ hội để tán tỉnh họ, vì vậy những người lính của Holy Order luôn phải mở to mắt và theo dõi sát sao nơi ở của các nữ tu sĩ, nhưng những ánh mắt dai dẳng của những gã đàn ông hướng về họ vẫn hiện hữu. Đôi khi những gã đó thậm chí còn nói một cách công khai và tục tĩu về những gì họ muốn từ các nữ tu sĩ. Đặc biệt, người miền Bắc là tệ nhất. Theo Ruth, đó là vì ở Balto không có nữ tu sĩ, nên chúng không hiểu rằng họ là tôi tớ của Chúa và không thể chạm tới.

Max đã bị sốc bởi sự thô lỗ của những gã đàn ông không để tâm đến các nguyên tắc giáo lý. Nàng tự hỏi làm thế nào những gã đó có thể cảm thấy ham muốn với một người phụ nữ không phải là vợ hay người yêu của hắn, và nàng cảm thấy bị đe dọa bởi sự không chung thủy của chúng.

Nhưng điều khiến nàng thực sự khó chịu không phải là trốn tránh ánh mắt soi mói của những gã đó, mà là cơ thể của chính nàng. Đã nhiều ngày kể từ lần cuối nàng tắm rửa vì sợ những ánh mắt thèm khát của những gã đàn ông. Khi ở Servyn, nàng có thể gội đầu trong suối nước lạnh với các nữ tu sĩ khác ít nhất ba ngày một lần, nhưng kể từ khi họ đến được Ethylene, mọi giấc mơ được tắm rửa đều tan tành. Thật không thể chịu nổi khi phải chịu đựng những bụi bẩn và mồ hôi trên da mình vì cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè.

"Ta không thể chịu đựng được nữa. Tại sao những người lính của Holy Order lại không thể đứng canh khi chúng ta thay phiên nhau tắm? Giá mà chúng ta có thể ngâm mình trong suối để tắm dù chỉ một chút thì sẽ tốt biết mấy." Idcilla không thể chịu đựng được nữa và bùng nổ trong sự thất vọng.

Các nữ tu sĩ nhìn nhau bằng ánh mắt lo lắng, đồng ý với nàng. Tất cả đều ở trên cùng một con thuyền, vì vậy họ quyết định tiếp cận các linh mục với lời thỉnh cầu chân thành của mình. May mắn thay, vị linh mục tối cao đã sẵn sàng cho phép, và bây giờ hai người lính đang đứng canh từ xa trong khi các nữ tu sĩ chia thành nhóm bốn người để thay phiên nhau tắm bên suối trong rừng. Max và Idcilla tình nguyện đi cuối cùng để tránh bị nhận ra rằng áo choàng của họ đã được cởi bỏ.

Cô không thể đếm được đã bao nhiêu ngày kể từ lần tắm cuối cùng của mình: Ý nghĩ ngâm cơ thể bẩn thỉu của mình trong làn nước suối mát lạnh sảng khoái của mùa xuân khiến trái tim Max ngập tràn niềm vui. Nàng đang sốt ruột chờ đến lượt thì bỗng nhiên mọi thứ trở nên ồn ào đến không ngờ. Nàng ấy nhìn ra bên ngoài để xem chuyện gì đang xảy ra với vẻ mặt đầy bối rối. Những người lính đang chạy xung quanh trong sự náo loạn.

"C-chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Một nữ tu sĩ xông vào doanh trại và khẩn trương la hét. "Các hiệp sĩ bảo vệ tiền tuyến đã trở lại. Dường như đã có người bị thương."

Max tái mặt và bật dậy để đi đến bệnh xá. Ngay sau đó, nàng nhìn thấy những người lính đang khiêng những người bị thương, nàng vội vàng dẫn họ đến một chiếc giường trống và đặt những thương binh lên đó. Có tổng cộng bảy người bị thương, không ai lâm vào tình trạng nguy kịch cả, nhưng tất cả đều than phiền vì quá đau đớn. Max nhìn vào khuôn mặt của những người bị thương, rồi quay lại hỏi một người lính đã mang họ đến.

"N-những người khác... không bị thương sao?"

"Có một số hiệp sĩ bị thương, nhưng họ ngay lập tức được chữa trị bằng ma thuật và đã hồi phục. Chỉ còn lại những kẻ này."

"Có thương vong nào không...?"

"Không có."

Max thở phào nhẹ nhõm và bắt tay ngay vào việc chuẩn bị thuốc men, dụng cụ để điều trị. Đồng thời, những người lính khác đã giúp những người bị thương gỡ bỏ áo giáp. Nàng ngồi cạnh những người lính và cẩn thận xem xét vết thương của họ. Một người trong số họ có vết bầm tím khủng khiếp xung quanh lồng ngực, trong khi những người khác thì chảy rất nhiều máu do bị một ngọn giáo đâm vào chân.

"Những vết bầm tím này không nghiêm trọng. Tôi sẽ chuẩn bị thuốc để đắp, vì vậy xin hãy chăm sóc cho những bệnh nhân đang chảy máu trước."

Nora, người đang chăm sóc những người khác nói với Max. Nàng chuẩn bị một dụng cụ cầm máu và nước nóng ngay lập tức. Họ cởi bỏ lớp quần áo dính máu quanh vết thương, nhanh chóng rửa sạch phần da thịt bị rách làm lộ ra vết thương sâu. Sau khi loại bỏ các cục máu đông và bất kỳ dị vật nào khác được tìm thấy trong vết thương, Max đã bôi cho họ một loại thuốc giải độc để chống lại bất kỳ chất độc tiềm ẩn nào. Những người lính quằn quại từ đầu đến cuối vì vô cùng đau đớn. Sau khi hoàn tất các đợt cấp cứu, toàn bộ cơ thể nàng ướt đẫm mồ hôi.

"Tất cả đ-đã hoàn thành quá trình sơ cứu. Hãy chuẩn bị thêm các loại thảo dược giảm đau và thuốc để hạ sốt cho họ!"

"Đã rõ!"

Các nữ tu sĩ hăng hái lên đường thực hiện nhiệm vụ của mình. Cho dù họ có làm việc nhanh đến mức nào, đến cuối cùng, khi họ hoàn thành thì bầu trời đã nhuốm màu đỏ của hoàng hôn. Max nằm dài trong góc lều để lấy hơi với vẻ mặt mệt mỏi. Nàng đã phải trùm mũ kín mặt cả ngày trong căn lều giống như phòng tắm hơi và bây giờ mặt nàng đang đỏ bừng.

"Thưa nàng!"

Trong khi nàng đang lấy tay quạt gương mặt mình để giải nhiệt, đột nhiên Max nghe thấy tiếng Idcilla khẩn thiết gọi mình nên bối rối quay lại nhìn nàng ta. Idcilla cầm một chiếc khăn tắm trên tay và nhiệt tình vẫy tay chào nàng.

“Nàng đang làm gì ở đó? Nếu tất cả các nhiệm vụ đã hoàn thành thì chúng ta hãy đi tắm trước khi hết ngày."

"B-bây giờ?"

"Nếu hôm nay chúng ta không tắm, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa. Các lính canh vẫn đang canh giữ suối. Nhanh lên thôi nào!"

Max nhanh chóng chộp lấy xà phòng và quần áo để thay. Trời tối dần khiến cô hơi mệt, nhưng cô không thể chống lại cơn thèm tắm của mình. Họ tăng tốc băng xuyên qua khu rừng khi màn đêm dần buông xuống, với ý nghĩ duy nhất rằng cuối cùng họ cũng có thể rửa sạch tất cả những bụi bẩn trên người. Một lúc sau, họ nhìn thấy hai người lính đang đứng trong rừng và cách họ một chút. Idcilla quay về phía họ và hét lên với Max.

"Ta sẽ thông báo với họ rằng chúng ta đang tắm rửa ở đây để họ có thể đứng canh, xin hãy cứ đi tắm rửa trước đi."

Trước khi Max kịp phản ứng, Idcilla đã chạy về phía những người lính. Ở một mình trong khu rừng tối tăm khiến nàng có chút sợ hãi, nhưng nàng nhanh chóng dẹp nỗi sợ của mình đi và bước nhanh chóng. Cô quyết tâm đi tắm trước khi mặt trời lặn hẳn. Một lúc sau, một cái lò xo bám chặt xuất hiện từ những bụi cây rậm rạp.

Max hào hứng chạy về phía nó. Nàng bắt đầu cởi bỏ quần áo và chuẩn bị nhảy xuống nước thì đột nhiên từ xa vọng lại tiếng nước bắn tung tóe. Nàng ấy nhảy lên như một con ếch. Cách đó không xa, nàng nhìn thấy một người đàn ông to lớn đang ngập nửa thân người trong nước để tắm. Khi Max kinh ngạc nhìn tấm lưng mịn màng của người đàn ông thì chàng ta quay đầu lại.

Max lập tức cúi đầu trốn đi. Nàng toát mồ hôi hột và tim đập thình thịch.

Người đó chính là Riftan.

Đọc truyện chữ Full