TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 216

Thái độ của Hiệp sĩ Uslin Rikaido đối với cô có đôi chút khác biệt, nhưng Max đã quá mệt để để tâm. Cô bất lực gục xuống trong góc doanh trại và thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Cô thẫn thờ tới mức không nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp chạy về phía lều.

Ruth chạy nhanh vào doanh trại của Riftan, đôi mắt của anh ta nhìn thấy cô ngay lập tức. "Phu nhân ổn chứ?"

Anh chạy đến gần, lo lắng hỏi khi thấy cô trông rất mệt mỏi. Max nhanh chóng lau mặt, ý thức được nước mắt còn đọng trên mặt.

"T-ta ổn."

Ruth thở ra thật sâu khi anh nhìn vào hình bóng của cô. “Cuối cùng thì người cũng bị bắt gặp. Tôi nghĩ rằng người sẽ trụ được nhiều nhất là vài tuần… ai ngờ rằng màn ngụy trang của người bị phát hiện trong vòng chưa tới mười ngày ”.

"Ta cũng không ngờ... Nhưng là vì chúng ta đã gặp nhau vào mùa xuân, khi sai thời điểm..."

Max đi theo, lắc đầu buồn bã. Ruth chỉ biết thở dài cam chịu và vai anh chùng xuống. “Chà, điều đó không còn quan trọng nữa. Chắc chắn nó sẽ xảy ra sớm hay muộn thôi. Vậy Lãnh Chúa Calypse hiện đang ở đâu vậy thưa phu nhân? ”

"Chàng ấy vô cùng tức giận… và rồi bỏ đi. Chàng nói rằng cần phải hạ hỏa cái đầu của mình… ”

Ruth nhăn nhó nhìn ra lối vào với những tiếng thì thầm não nề. "Ngài ấy tốt hơn hết nên bình tĩnh lại và hạ nhiệt."

“…Có vẻ như ngay từ đầu ngươi đã biết phu nhân ở đây rồi nhỉ.”

Uslin, người đang im lặng lắng nghe cuộc trao đổi của họ, đột nhiên xen giọng điệu buộc tội vào. Ruth cau mày và tránh ánh mắt dò hỏi của anh. Vai của Uslin rung lên như thể anh ta sắp mắng Ruth không ngừng, nhưng rồi anh ta lắc đầu và nói một cách lạnh lùng.

"Chỉ huy chắc chắn sẽ quở trách ngươi, nên ta sẽ không phung phí lời làm gì."

“Là ta đ-đã cầu xin Ru-ruth... để tỏ ra bản thân không biết gì, anh ta k-không có lựa chọn nào khác....”

"Kể cả có là vậy, hắn ta cũng nên đặt sự an toàn của phu nhân lên hàng đầu và báo lại cho Chỉ Huy ngay lập tức."

“Nếu có vấn đề gì, tất nhiên là tôi sẽ báo lại việc này sớm hơn. Nhưng vì phu nhân có thể tự mình xử lý mọi việc rất tốt, vậy nên tôi đã quyết định rằng chuyện này không đáng để gây náo loạn và khiến mọi thứ mất cân bằng.”

“Ai cho ngươi quyền đưa ra quyết định đó...”

Ngay khi Uslin định quở trách Ruth vì anh không có khả năng phán đoán tốt, thì Elliot Caron và Yulysion chạy vào lều. Những ánh mắt kinh ngạc của họ ngay lập tức đổ dồn về phía Max, cô đỏ mặt, đột nhiên ý thức được về mái tóc bù xù và bộ quần áo bẩn thỉu của mình. Chàng trai trẻ trố mắt nhìn cô như không thể tin được những gì đang thấy, sau đó nhanh chóng chạy về phía cô với nụ cười rạng rỡ trên môi.

“Khi nghe tin phu nhân ở đây, tôi đã không tin được vào tai mình! Nhưng người đã thực sự ở đây! Thời gian người qua có ổn không?"

Sự căng thẳng trên vai Max giảm bớt vì cảm thấy yên tâm rằng ai đó rất vui khi gặp cô. “Ta… ta vẫn ổn. Còn ngươi thì sao, Yulysion, ngươi không hề hấn gì chứ? ”

“Không một vết xước nào cả. Họ thậm chí không cho phép thần chiến đấu ở tiền tuyến! Nếu họ có cần tôi  trên chiến trường, thì cũng chỉ là mang giáo, chăm ngựa hoặc đánh bóng áo giáp. " Yulysion kêu lên một cách phẫn uất, rồi lại tập trung vào cô với ánh mắt lấp lánh. “Nhưng tôi thực sự ngạc nhiên khi nghe tin người ở đây! Người đến đây bằng cách nào vậy?"

"Ta đến với đơn vị h-hỗ trợ."

“Bây giờ thần mới để ý… người đang mặc áo choàng tu sĩ.”

Elliot, đứng chớp mắt với vẻ thất thần, thì thầm nhận xét với vẻ mặt hoang mang. Max đỏ mặt và lướt ngón tay dọc theo chiếc áo choàng rách nát của mình.

"Ta đang làm việc với các nữ tu sĩ... Ta giúp họ làm việc vặt và chăm sóc những người bị thương."

"Ý người là người đã ở với các nữ tu sĩ suốt thời gian qua?"

Yulysion nhìn cô như nhìn thấy ma và lặp lại những lời của cô như một con vẹt. Elliot tái mặt khi nhận ra tình hình nghiêm trọng như thế nào.

"Người đã đi đến tận đây, ngay tâm của cuộc chiến, mà không có lấy một người bảo vệ hay hộ tống nào sao?"

“Ta và các nữ tu sĩ được hộ tống… bởi các Hiệp sĩ của Archduke và các Hiệp sĩ Thánh…”

Ngay cả khi cô cố gắng trấn an anh ta, khuôn mặt của Elliot vẫn hoàn toàn tràn ngập vẻ kinh hoàng. “Người thật liều lĩnh! Nếu người bị tấn công hoặc gặp tai nạn thì sao! ”

Hoàn toàn choáng váng trước sự khờ dại của cô, anh rên rỉ và nắm lấy đầu mình. “Nếu người ở cùng đơn vị hỗ trợ ngay từ đầu, người chắc hẳn đã ở Lâu đài Servyn khi thần đến thăm nơi đó. thuật sĩ có biết rằng người ở đấy không? ”

Ruth ngậm miệng và tránh ánh nhìn của anh, nhưng điều đó chỉ khiến anh nhận ra. Elliot nhìn chằm chằm vào Ruth và làm ầm ĩ lên.

"Anh điên à?! Tại sao anh không nói với tôi ngay lập tức? "

“… Tôi không muốn gây ra bất kỳ sự náo động không cần thiết nào.”

Phản ứng mơ hồ và hờ hững của Ruth khiến chàng hiệp sĩ trẻ tuổi không nói nên lời, đến nỗi anh ta chỉ có thể nhìn anh với vẻ mặt không tin nổi, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, sau đó anh ta lại hét lên dữ dội.

“Vậy, ý của anh là phu nhân đã bị bỏ mặc, không có ai che chở suốt thời gian qua vì anh thấy rằng quá phiền phức? Đợi đến ngày Lãnh chúa Calypse biết đến việc này đi, anh sẽ phải tự đào hố chôn mình! ”

“Hiệp sĩ Caron! X-Xin đừng nói với Riftan. Ta buộc Ruth phải giữ bí mật... Ta đã cầu xin anh ấy. Ruth không làm gì sai cả. "

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, kiệt sức của cô, thái độ của Elliot lập tức dịu đi. “Thứ lỗi cho tôi vì đã cao giọng. Tuy nhiên, thần không thể bỏ qua điều này... ”

“Ta xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng. Nhưng… ta thực sự ổn và không gặp phải vấn đề gì. Ta không muốn có thêm bất kỳ cuộc tranh cãi nào nữa… vì ta. ”

Không thể từ chối ánh mắt tha thiết và những lời cầu xin tuyệt vọng của cô, Elliot động lòng và gật đầu. Ruth đang lơ đãng nhìn cô, gãi gãi phía sau đầu.

"Vậy người sẽ làm gì? Bây giờ Ngài Calypse đã biết người ở đây, người sẽ không thể ở cùng các nữ tu sĩ được nữa. ”

Max lo lắng cắn môi. Giống như anh ta đã nói, không đời nào Riftan lại cho phép cô ở lại doanh trại của nữ tu sĩ. Tuy nhiên, cô không muốn để Idcilla, người phụ thuộc vào rất nhiều mình, tự chống đỡ bản thân. Cô xoa trán, không biết phải làm sao.

Ngay khi Max đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan của, bụng cô ấy réo ầm ĩ. Cả khuôn mặt cô đỏ bừng, cô ngẩng đầu lên, tự hỏi liệu những người đàn ông xung quanh có nghe thấy nó không. Mỗi người trong số họ, với các giác quan nhạy bén như động vật, đều tròn mắt nhìn cô. Lầm bầm trong hơi thở, cô cố biện minh.

“Ta-ta vẫn chưa ăn tối…”

"Thần sẽ đi chuẩn bị và mang thức ăn đến ngay lập tức!" Yulysion kêu lên và lao ra khỏi doanh trại.

Elliot đi tới, kéo một chiếc ghế trên bàn và ra hiệu cho cô ngồi xuống. “Người đã phải chăm sóc những người bị thương suốt cả ngày rồi. Ngồi xuống và nghỉ ngơi một chút đi.Người có cần thêm gì khác không? ”

“Ta muốn đi t-tắm…”

Hiểu ngay lời nói do dự của cô, Elliot ra lệnh cho những người lính đứng bên ngoài mang một bồn nước đầy vào. Sau một thời gian ngắn, khăn sạch, xà phòng và một chậu nước lạnh lớn đã được mang đến. Cảm giác như đã nhiều năm trôi qua kể từ khi cô nhận được những tiện ích như vậy, và cô cảm thấy khó xử vì sự đột ngột này. Tuy nhiên, nước sạch lấp lánh quá hấp dẫn. Khi các hiệp sĩ đứng gác ở lối vào, Max đi ra sau vách ngăn và nhanh chóng lột bỏ quần áo. Cô đã không tắm rửa trong gần một tuần và chắc chắn không bỏ qua cơ hội này.

Nhìn về phía lối vào từ phía sau vách ngăn để chắc chắn rằng cô thực sự đang ở một mình, Max nhúng chiếc khăn sạch vào nước và ngay lập tức bắt đầu làm sạch cơ thể. Cô cố gắng tiết kiệm nước hết mức có thể, nhưng sau khi lau người ba lần, nước trong chậu chỉ còn một nửa. Với phần nước còn lại, Max gội đầu nhưng do lọn tóc dày nên không đủ nước để gội sạch hết xà phòng. Cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng mùi thương tươi mát, sạch sẽ của xà phòng khiến cô như được sống lại. Max gấp quần áo rách nát của cô và đặt chúng sang một bên. Cô tìm thấy một trong những chiếc áo choàng sạch của Riftan và mặc vào. Chiếc áo dài của chàng dài đến đùi, nhưng khi cô mặc nó, nó dài đến bắp chân. Cô thắt một chiếc thắt lưng quanh eo và ló đầu ra khỏi ngưỡng cửa.

“Ta x-xong... rồi.”

“Tôi đã chuẩn bị bữa cho người. Nếu chừng này không đủ, xin phu nhân vui lòng cho tôi biết. ”

Elliot, người đang kiên nhẫn chờ đợi ở lối vào, đưa cho cô một cái khay lớn với nhiều loại thịt, món hầm, bánh mì và rượu vang. Mắt Max mở to nhìn bữa tiệc trước mặt cô và cô sững sờ nhìn anh.

“Đ-Đây là quá đủ rồi. Nhân tiện thì… Riftan… ”

“Chỉ huy đã đi lên pháo đài rồi. Đừng lo lắng, ngài ấy sẽ trở lại sớm thôi."

Max nhận lấy cái khay với vẻ mặt ủ rũ. Cô đang đói, nhưng khi nhớ lại sự tức giận trên khuôn mặt Riftan, miệng cô khô lại và cảm thấy như mình nhai trúng cát. Đặt khay lên bàn, Max từ từ nhét bánh mì vào miệng. Cô đã ăn được khoảng một nửa khay trước khi cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến. Cô uống nốt phần rượu còn lại và đi đến giường của Riftan, nhìn chằm chằm vào lối vào của lều. Trời đã về khuya nhưng Riftan vẫn không có dấu hiệu trở lại.

Cuối cùng họ cũng đoàn tụ sau nhiều tháng xa cách, nhưng anh lại tức giận đến mức không muốn ở bên cạnh cô. Tim Max đập thình thịch khi cô nhớ lại ánh mắt đau khổ của anh. Cô biết anh sẽ rất tức giận, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ lo lắng đến vậy. Cô vùi mặt mình vào gối ôm. Có lẽ cô thực sự nên đợi anh ở tu viện, nhưng cô không thể. Dù có rủi ro gì, cô vẫn muốn ở bên anh. Cô có thể chịu bất kỳ khó khăn và đau khổ nào nếu ở cạnh anh.

Cô tự nhủ rằng khi anh quay lại, cô sẽ nói với anh. Đối với cô, ở bên cạnh anh quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, vì chính vì anh mà cô đã trở thành Maximillian Calypse. Và sống như Maximillian Calypse khiến cô cảm thấy mình đang sống hơn bao giờ hết. Cô ngồi trên giường, đợi anh, nhưng cô không thể chống chọi với sự mệt mỏi và cuối cùng đã 

ngủ thiếp đi.

Cô tỉnh dậy trong tình trạng uể oải. Cảm thấy một cánh tay cứng cáp đang quấn quanh mình, cô mở mắt ra. Trong ánh sáng dịu nhẹ của bình minh, cô nhìn thấy cơ thể to lớn, mạnh mẽ của Riftan ở bên cạnh mình. Cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt say ngủ của anh. Max có thể thấy rằng anh ấy đã sụt cân. Má anh hóp lại một chút, và quầng thâm mờ mờ che đi vùng dưới mắt. Trái tim của Max thắt lại khi nhìn thấy điều đó. Mặc dù rất tức giận với cô, anh vẫn cẩn thận nằm bên cạnh cô, lo rằng cô sẽ tỉnh dậy.

Max vuốt tóc mái dài ra một cách cẩn thận, để lộ trán của anh. Với vầng trán không nhăn trong lúc ngủ, anh trông trẻ hơn ba đến bốn tuổi.

Không kìm chế được sự cám dỗ, Max chồm tới đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng. Khi anh không mở mắt, cô càng ngày càng táo bạo hơn. Cô lần ngón tay của mình dọc theo đường quai hàm mạnh mẽ của anh và cúi xuống để có một nụ hôn dài hơn. Đôi môi của anh ấy vô cùng ấm áp và mềm mại như nhung. Thật khó tin khi có thể tìm thấy thứ gì đó mềm mại như nhung ở một người đàn ông toàn thân cứng như sắt. Max tiếp tục chạm môi nhẹ nhàng thì đột nhiên, Riftan nắm lấy cổ tay cô.

"Nhột đấy."

Đôi vai của Max co rúm lại vì xấu hổ, mặt cô đỏ bừng. "Em xin lỗi. Em đã làm anh tỉnh giấc à?"

"Anh không thể ngủ dù chỉ là trong giây lát." Anh từ từ mở mắt và nhìn cô bằng ánh mắt trong veo. "Anh vẫn không tin được rằng em thực sự ở đây."

Max cảm thấy trái tim mình thót tim trước giọng điệu thẳng thừng của anh, và cô chìm sâu vào vòng tay anh như thể đang vùi mình vào anh. “E-Em x-xin lỗi vì đã theo anh đến đây. Xin đừng giận em."

Cơ thể Riftan cứng lại, và anh ôm chặt lấy cô. Cảm giác vòng tay mạnh mẽ của anh ôm cô lướt qua cô như một làn sóng thủy triều mang theo hơi ấm an ủi. Max vùi mặt vào xương quai xanh của anh và hít hơi sâu. Khi mùi hương nam tính của anh tràn ngập trong phổi, cô cảm thấy ấm áp, giống như một người lạc lối cuối cùng đã trở về nhà sau nhiều năm lang thang trên thế giới.

“Em thực sự... rất nhớ anh. Đó là lý do tại sao em đến đây, em muốn gặp anh. Đến đây không khó chút nào. "

"Chết tiệt, em đừng có xem nhẹ việc này đến vậy."

Anh nắm lấy gáy cô bằng bàn tay to lớn của mình và kéo cô lại gần hơn. Max cô thể cảm thấy tim mình đập như trống dồn, truyền xung động khắp cơ thể. Cô cũng có thể cảm nhận được nhịp đập của Riftan trên gáy mình. Anh lướt ngón tay qua tóc, rồi vòng tay qua gáy, lo lắng nhìn xuống cô.

“Anh không biết mình sẽ phải làm gì với m,. Chết tiệt, nếu có thể, anh sẽ bỏ cuộc chiến này và đưa em trở về Anatol ngay bây giờ. Anh thực sự muốn vậy."

Lời nói của anh nghe hấp dẫn đến nỗi Max nuốt khan. Tuy nhiên, cô biết mình không thể đặt những kỳ vọng như vậy lên anh.

“E-Em không muốn cản đường anh. Em thật sự không có suy nghĩ như vậy. Em chỉ… muốn được gần với anh hơn. Và nếu có thể… em cũng muốn đóng góp gì đó. ”

Đọc truyện chữ Full