TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 607: 7

“Yên!”

Cố Yên một tay chống trên đất, cố gắng chống để không ngã xuống.

Một roi này thật sự rất nặng.

“Cô Cố!” Bạch Tùng Dương cũng rất kinh ngạc. .

“Em không sao chứ?”

Lệ Nghiêm lòng đau như cắt, tại sao cô ấy lại ngốc như vậy, lại lao ra ngăn roi cho anh!



Cố Yên đứng dậy, đẩy Lệ Nghiêm ra, thở ra mệt nhọc.

Sau lưng đau rát, khiến cho cô không còn chút sức lực nào.

Cố Gia Huy tiến lên, lấy áo khoác âu phục khoác lên trên người cô, che kín quần áo bị mồ hôi thấm ướt da thịt.

Cố Yên nhìn anh cười một tiếng, cô cũng có anh thương yêu, cô không cần ganh tỵ với Bạch Thư Hân.

Anh cô cũng là người tốt nhất trên đời này!

Cô xiết chặt quần áo, nói: “Chào chú, chào dì, Minh Tâm bảo cháu đến. Xin hỏi chú, hôm nay chú Lệ Nghiêm, có phải có liên quan đến cháu không?”

“Đúng vậy, bởi vì hôn lễ ngày hôm qua, nó lại dám bỏ cô đi, khiến cho nhà họ Cố mất sạch mặt mũi, để cho cô.. phải chịu hết thảy uất ức.”

“Vậy chú có thể không cần trách phạt nữa, cháu và Lệ Nghiêm đã tự xử lý rồi. Hết thảy những gì nhà họ Cố và cháu trải qua, không liên quan đến nhà họ Bạch, không liên quan đến Lệ Nghiêm. Chú là vì cháu mà trách phạt anh ấy, bây giờ cháu đã không truy cứu, nên chú cũng miễn trận đòn này đi ạ.”

“Không chỉ là chuyện này, nó… Nó lại cùng em gái mình…”

Có người ngoài ở đây, Bạch Tùng Dương khó mà mở miệng.

Cố Yên cũng coi là một nửa người trong cuộc, trong nháy mắt biết Bạch Tùng Dương đang nhắc đến cái gì.

Cô tiến lên phía trước nói: “Vậy thì rằng ngay cả chúa cũng sẽ bị chú phạt.” “Cô Cố nói vậy là sao?”

“Bởi vì lúc ấy cháu cũng có mặt, là cháu che giấu tất cả chứng cứ, cho nên Lệ Nghiêm cũng không biết chuyện. Sau khi chuyện xảy ra cháu mới nói cho anh ấy biết, cho nên cháu cũng có lỗi. Nếu như chú nhất định phải trừng phạt, vậy thì cháu cũng khó trốn tội, cháu cam nguyện chịu phạt.”

“Yên, em không phải người của nhà họ Bạch, tội gì phải như vậy!” Lệ Nghiêm có chút khẩn trương nói.

Cố Yên nghe vậy, nhàn nhạt cười một tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt, xẹt qua nụ cười rất yếu ớt, để cho người nhìn có chút đau lòng.

“Đúng vậy… Tôi không phải người của nhà họ Bạch, vĩnh viễn cũng không phải. Nhưng chuyện là bởi vì tôi mà ra, tôi cũng không phải người tham sống sợ chết, mình sai thì tự mình gánh vác, không cần anh phải chịu một mình.”

Cố Yên nhướng mắt, bình tĩnh nhìn Lệ Nghiêm, trong mắt là vẻ đoạn tuyệt, khiến cho anh cảm thấy rất xa lạ.

Cố Yên chưa bao giờ nhìn mình như vậy.

Dịu dàng những ngày qua, không còn tồn tại.

Anh biết là mình sai, cũng biết rõ không cách nào vãn hồi, anh chỉ muốn đền bù sai lầm của mình.

Anh chỉ hận không thể trừng phạt mình nặng hơn, vậy mới khiến lòng anh bớt nặng nề một chút.

Bạch Tùng Dương nghe thấy lời này, có hơi khó xử, không biết nên làm như thế nào.

Đọc truyện chữ Full