Hắn nằm mơ cũng không dám tin, Diệp Bắc Minh lại dám giết hắn?
Đám người điện kỵ sĩ Thánh Long sợ quay người định bỏ chạy!
Roạt!
Một đường huyết quang lóe lên.
Mười mấy bóng hình đều nổ tung, hóa thành sướng máu.
“A! Anh…”
Mộc Tuyết Tình cứng đờ người đứng tại chỗ, cảm thấy trời xoay đất chuyển.
Một mình Diệp Bắc Minh đối diện với một trăm mấy chục ngàn võ giả, thản nhiên lên tiếng: “Tôi không hy vọng gặp lại các người ở Phần Thiên Tông!”
“Cáo từ!”
Các võ giả khác nhìn thấy cảnh này, đâu còn dám ở lại?
Văn Nhân Mộc Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái rồi quay người rời đi.
Mộc Tuyết Tình cười khổ không thôi, muốn nói lại ngừng, bất lực rời đi.
Các võ giả khác đều rời khỏi Phần Thiên Tông mà không quay đầu lại.
Đợi khi tất cả mọi người rời đi.
Đám người Phần Thiên Tông đi đến: “Tham kiến tông chủ!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tông chủ?”
Y Thượng Khôn tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Đương nhiên rồi, người đã cứu Phần Thiên Tông, còn tiến vào trong thánh sơn!”
“Theo như lời tiên đoán của lão tổ Phần Thiên Tông, người dẫm chân lên huyết long đi đến, dẫn dắt Phần Thiên Tông đi lên đỉnh cao!”
“Người chính là tông chủ của chúng tôi!”
Nhìn ánh mắt rực lửa của đám người Phần Thiên Tông.
Diệp Bắc Minh khẽ động lòng.
Anh muốn rèn lại kiếm Đoạn Long, còn phải cần đám người Phần Thiên Tông giúp đỡ.
Bèn không nhiều lời nữa: “Được, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ là tông chủ của Phần Thiên Tông”.
“Tốt quá rồi!”
Đám người Phần Thiên Tông vui mừng.
Y Thượng Khôn hơi do dự, hỏi: “Tông chủ, người đã có được Phần Thiên Chi Diễm chưa?”
“Tốn chút sức lực, đã có được rồi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, giơ cổ tay lên.
Trong lòng bàn tay bỗng cháy lên một ngọn lửa đỏ tươi như máu!
Chính là Phần Thiên Chi Diễm!
Diệp Bắc Minh tận dụng sự giúp đỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Long Đế, mới có được Phần Thiên Chi Diễm!
Vì việc này.
Diệp Bắc Minh cũng đồng ý với Long Đế, giúp ông
ta sống lại, khôi phục thân thể bằng xương bằng thịt!