Điện thoại được kết nối nhanh chóng.
“Vinh Đông.”
Thanh âm của Sở Trần!
Ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, nhìn chằm chằm Vinh Đông.
Môi Vinh Đông run rẩy, nhìn điện thoại.
Đầu dây bên kia, Sở Trần đã đi tới Hoàng Phủ gia.
Khi chuông điện thoại di động vang lên, Sở Trần đều cảm thấy cỏ chút bất ngờ, vinh Đông rất ít khi gọi điện thoại cho anh, đại đa số đều là nhắn tin liên lạc với anh.
Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia không có truyền ra âm thanh gì.
Sở Trần nhất thời sinh ra một cảm giác không ổn, nhịn không được lại hô một tiếng: “Vinh Đông.”
Quán bar, Vinh Đông cố gắng bình ổn cảm xúc của mình, nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Hoàng, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tia Chớp Báo Biển, Báo Biển trực tiếp làm ra một động tác cắt cổ cho Vinh Đông, ý tứ rất hiển nhiên, nếu Vinh Đông dám nói lung
tung, chỉ có một con đường chết.
“Sở thiếu.”
Tay Vinh Đông run rẩy cầm lấy điện thoại di động: “Trong khoảng thời gian này đi theo anh làm việc, tôi… rất vui.”
Sở Trần nhíu mày.
Anh nhận ra, phía Vinh Đông có lẽ đã xảy ra chuyện gì.
Vinh Đông chưa bao giờ nói những lời như vậy VỚI anh.
Sau khi Vinh Đông dừng một chút, thanh âm lại vang lên: “Khi là gián điệp cho anh, phước đức ba đời. ”
Dứt lời, Vinh Đông đột nhiên đập điện thoại về phía vách tường xa xa, sau đó dùng hết khí lực đứng lên, rống lên với Báo Biển Tia Chớp, hai tròng mắt mở to, thắt lưng thẳng tắp, dùng hết sức lực: “Đến đây! Đến đây! Đen đây!”
Giờ khắc này, Vinh Đông cảm giác cả người mình đều tràn ngập sức lực.
Sinh mạng mười bảy năm có lẽ có chút tiếc hận, thế nhưng, Vinh Đông phát hiện, mình thế nhưng tuyệt không sợ hãi.
Ngay cả Chính Vinh Đông cũng không ngờ mình có thể làm ra hành động này.
Ngay trong nháy mắt này, Vinh Đông cảm giác, cho dù không hoàn thành ước mơ, cũng không sao cả, không có tiếc nuối, ít nhất hiện tại, hắn đứng, rống giận hai tên liều mạng đến từ lính đánh thuê Hắc Liêm, cũng không mang theo sợ hãi.
Diệp Thiếu Hoàng phục hồi tinh thần, vô cùng phẫn nộ, xông lên, lại một lần nữa đánh Vinh Đông ngã xuống.
Hàn Kiến vẫn luôn đồng bộ kể lại lời Vinh Đông nói với Sở Trần, lúc này, thần sắc Báo Biển phẫn nộ, sải bước đi lên, hai tay nhấc Vinh Đông lên, muốn trực tiếp ném chết Vinh Đông.
“Đợi chút.” Tia Chớp quát Báo Biển, đi qua nhặt điện thoại rơi xuống đất.
Điện thoại đã bị vỡ từ lâu, ở trạng thái màn hình đen.
Tia Chớp nhẹ nhàng tháo thẻ điện thoại ra, dùng một điện thoại di động khác cài vào, sau đó lại nhận điện thoại của Sở Trần.
“Sở Trần, người của anh đang ở trong tay tôi.” Tia Chớp mở miệng.
Lúc này Sở Trần đã đi ra khỏi cửa Hoàng Phủ gia, phía sau Tống Thu đi theo anh, Tống Thu vẻ mặt nghi hoặc nhìn Sở Trần.
Sở Trần đồng thời nghe điện thoại, xua tay ý bảo Tống Thu đi lái xe.
“Ngươi đang nói về cái quái gì vậy? Để người có thể nói chuyện đến nói chuyện với tôi.” Sở Trần tỏ vẻ nghe không hiểu lời Tia Chớp.
“Sở Trần, thanh âm của tôi hẳn là không xa lạ.” Diệp Thiếu Hoàng cầm lấy điện thoại, mở miệng nói chuyện, giọng nói mang theo vài phần trào phúng: “Anh có vài phần bản lĩnh, cư nhiên có thể xúi giục Vinh Đông, để hắn làm việc cho anh, còn quyết một lòng như vậy! Đáng tiếc a, cũng không biết anh có nhặt xác cho hắn hay không.”
Sở Trần nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lạnh lùng: “Diệp Thiếu Hoàng, Vinh Đông đâu? Để tôi nói với cậu ấy hai câu. ”
“Nếu anh còn muốn nói hai câu với Vinh Đông, vậy thì nói thẳng với cậu ta đi.” Diệp Thiếu Hoàng nói: “Quán bar Lưu Kim, đúng rồi, hữu nghị nhắc nhở anh một câu, hiện tại trong quán bar đều là lính đánh thuê giết người không chớp mắt, nếu anh báo cảnh sát, rầm rộ tới, tôi không dám bảo đảm, quán bar có thể máu chảy thành sông hay không.”
“Tôi hiện tại đang ở Dương Thành, không đến nhanh được như vậy.” Sở Trần trầm giọng mở miệng, lúc này Tống Thu đã lái xe tới, Sở Trần sau khi lên xe nói VỚI Tống Thu một tiếng: “Quán bar Lưu Klm.”
Quán bar Lưu Kim là một quán bar quy mô rất lớn ở Thiền Thành, Tống Thu cũng không ít lần đi, tự nhiên rất quen thuộc, cũng không hỏi nhiều, lập tức đạp mạnh chân ga xông ra ngoài.
“Yên tâm, chúng tôi có thể đợi cho anh.”
Diệp Thiếu Hoàng nói: “Nhưng, tôi không thể bảo đảm, Vinh Đông có thể đợi được anh tới hay không, cho nên, anh tới càng sớm càng tốt.”
Diệp Thiếu Hoàng nói xong, lập tức cúp điện thoại, nói với Tia Chớp: “Sở Trần tới rồi. Nhưng, hắn từ Dương Thành tới đây, tốc độ nhanh nhất đi tới quán bar Lưu Kim, ít nhất cũng phải 1 tiếng.”
Tia Chớp mỉm cười: “Đây thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, không ngờ, tác dụng của mồi nhử này còn rất lớn.”
“Vậy đêm nay, tiễn Sở Trần lên đường.” Ánh mắt Báo Biển đãm máu, sát khí đằng đằng.
Bên trong xe.
Sở Trần thúc giục Tống Thu dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn Lưu Kim, đồng thời, Sở Trần đăng nhập vào tài khoản ‘Điếu Giả’, lập tức gửi tin nhắn cho Vạn Băng Sơn.
Bên ngoài quán bar, điện thoại của Vạn Băng Sơn đột nhiên rung, lấy ra nhìn thoáng qua, thân thể lập tức ngồi thẳng: “Tiền bối ‘Điếu Giả’ lại biết tôi đang ở quán bar Lưu Kim.”
Rất nhanh, thần sắc Vạn Băng Sơn ngưng trọng lại.
Tiền bối ‘Điếu Giả’ gửi tin tức cực nhanh, nói
cho Vạn Băng Sơn, Sở Trần báo cảnh sát, quán bar Lưu Kim, có người bắt cóc Vinh Đông, ép Sở Trần đi tới quán bar Lưu Kim, Sở Trần hiện tại đang trên đường đi tới quán bar Lưu Kim, tiền bối ‘Điếu Giả’ nhấn mạnh, yêu cầu tổ điều tra 15 phải đảm bảo an toàn tính mạng của Vinh Đông.
Vạn Băng Sơn nhìn nhìn, cũng có chút bối rối.
Sở Trần và Vinh Đông không phải là kẻ thù sao? Muốn áp chế Vinh Đông Lai ép Sở Trần theo sự chi phối? Đây là thao tác thần tiên gì!
Nhưng mà, mệnh lệnh của tiền bối ‘Điếu Giả’, Vạn Băng Sơn không dám nghi ngờ, lập tức trả lời tin tức: “Đã rõ.”
Sở Trần thở phào nhẹ nhõm, may mắn hôm nay mình đột nhiên quyết định để tổ điều tra 15 đi theo dõi Diệp Thiếu Hoàng, như vậy trời xui đất khiến, anh có thể dùng tốc độ nhanh nhất an bài người tới gần quán bar Lưu Kim.
Năng lực của thành viên cục đặc chiến, Sở Trần tin tưởng.
“Anh rể, xảy ra chuyện gì?” Tống Thu rốt cục tìm được cơ hội đến hỏi.
Sau khi anh rể nhận điện thoại liền vội vàng chạy đi, thậm chí, anh rể tựa hồ quên mất, chị còn ở Hoảng Phủ gia.
“Diệp Thiếu Hoàng cấu kết lính đánh thuê Hắc Liêm, bắt cóc Vinh Đông, nếu tôi không đi qua, bọn họ sẽ giết Vinh Đông.” Sở Trần mở miệng.
Nghe vậy.
Trong đầu Tống Thu trong nháy mắt toát ra vô số dấu chấm hỏi…
Diệp Thiếu Hoàng, Vinh Đông, Sở Trần.
Mối quan hệ giữa ba người này, Tống Thu cảm giác bởi vì câu nói này của anh rể, đột nhiên trở nên phức tạp.
“Vinh Đông là người của tôi.” Sở Trần mở miệng, đồng thời một mực lưu ý tin tức trên điện thoại di động.
Hy vọng Vinh Đông không sao.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1108
Chương 1108