Như vậy mình càng đề cao, tăng cường thực lực cùng tiềm lực của mình, tất nhiên sẽ khiến đối phương càng thêm coi trọng!
Thậm chí hắn đã ẩn ẩn cảm thấy Thánh Chủ này bảo hộ cùng ình thuận tiện như vậy, rất có thể là có một số việc cần mình đi hoàn thành. Dù sao hắn cũng thập phần minh bạch, trong thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả.
- Vô luận như thế nào, hôm nay ta quá nhỏ bé, cho dù biết rõ đối phương có âm mưu hoặc là có rắp tâm gì, ta cũng chỉ có thể đi thừa nhận! Ta hiện tại muốn làm chính là liều lĩnh tăng thực lực của mình lên, chỉ có chờ đến khi thực lực của ta tăng lên tới độ cao cùng Thánh Chủ đồng dạng, ta mới tính toán có tư cách đi khống chế vận mệnh của mình!
Trong lòng Tần Phàm sáng như gương, hôm nay hắn có thực lực chuẩn Võ Tôn, ở trong mắt Thánh Chủ vẫn như là con sâu cái kiến.
Kỳ thật hắn chịu đã đủ cảm giác bị người khác nắm giữ ở trong lòng bàn tay rồi, hắn rất muốn siêu thoát đi ra! Cho nên cho tới nay mục tiêu cuối cùng của Tần Phàm là đặt chân đỉnh phong, khống chế vận mệnh của mình! Chưa từng có cải biến qua!
Thấy còn không có phát hiện đường ra, Tần Phàm dứt khoát tiếp tục ngồi xếp bằng ở dưới đất, một bên tiêu hóa đủ loại cảm ngộ vừa rồi của Chân Vũ Thần, một bên yên lặng mà chờ đợi.
Hắn biết rõ nếu như phương diện Thần Điện muốn để ình đi ra ngoài, tất nhiên sẽ đưa mình ra ngoài, hắn cũng không cần phải gấp.
Hắn suy đoán Thánh Chủ cùng người trong thần điện vào lúc này rất có thể là đang chú ý đến nhất cử nhất động của mình, vào lúc này hắn càng phải biểu hiện ra một tâm bình tĩnh, nếu có nửa điểm bối rối, chỉ sợ rất có thể sẽ mất giá trị ở trong mắt những người kia.
Thời gian chậm rãi đi qua, rốt cục ở trong bóng tối xuất hiện một nhúm hào quang lần nữa.
Hào quang này màu xanh da trời, Tần Phàm cảm giác hết sức quen thuộc, cái này là truyền tống chi quang.
Về đủ loại huyền diệu của truyền tống, Tần Phàm vẫn là không có cách nào minh bạch, nhưng hắn biết rõ cái này nhất định là Thần Điện đến đưa mình ra ngoài.
Tiếp theo trong nháy mắt, Tần Phàm xuất hiện ở phía trên Thần Điện nhã các.
Điêu Long lũ Phượng, tranh hoa điểu cá trùng, cái nhã các này trang trí có một phong cách riêng, trang nhã nhưng không mất cao quý, bên trong cao quý còn mang theo một loại uy nghiêm như chí cao vô thượng, một loại uy áp nhàn nhạt như không lại chân thật tồn tại từ bốn phương tám hướng hướng hắn đè xuống.
Ở trong nháy mắt này, Tần Phàm vậy mà sinh ra một cảm giác muốn quỳ rạp trên đất!
- Đây là có chuyện gì?
Sắc mặt của Tần Phàm không khỏi kịch liệt biến đổi, cảm giác này rất giống như cảm giác lúc trước hắn lấy được Triêu Thánh đệ nhất, đi tới trong phòng ngồi đầy chư vị Thần Tôn, nhưng loại uy áp này so với lúc trước còn mạnh gấp mười gấp trăm lần, thậm chí nghìn lần!
Nếu như Tần Phàm vẫn là Tần Phàm lúc trước, nói không chừng ở thời khắc này tâm thần đã lập tức sụp đổ quỳ rạp xuống đất rồi. Bất quá đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, tâm cảnh của Tần Phàm tu luyện đã xưa đâu bằng nay, hắn cố gắng ổn định thân thể của mình.
Tuy là như thế, nhưng hắn vẫn là nhịn không được một gối nửa quỳ trên mặt đất.
Kỳ thật đây cũng là hắn hữu ý vô ý mà buông thân thể của mình xuống một lần, bởi vì hắn đồng thời có một loại cảm giác, hắn cảm giác được bên trong gian phòng này, tựa hồ có một ít tồn tại thập phần cường đại mà tôn quý.
Tần Phàm là không biết chư vị Thánh Tôn, hắn chỉ biết là Vũ Thiên đại lục có tám quốc gia, tám thủ đô có Chân Vũ Thánh Điện, mà Chân Vũ Thánh Điện của mỗi một quốc gia đều có một Thánh Chủ!
Tám Thánh Chủ chính thức khống chế lấy cả Vũ Thiên đại lục!
Tuy Tần Phàm còn không có trông thấy, nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy, tám gã Thánh Chủ này, kể cả Đại Càn quốc Chân Vũ Thánh Điện Thánh Chủ của hắn, cũng ở bên trong này!
Dùng thực lực cùng thân phận của hắn hôm nay, thật sự không thích hợp quá mức làm càn, nếu như hiện tại không nửa quỳ, một hồi rất có thể sẽ quỳ cả hai đầu gối! Nếu như những Thánh Chủ này cố ý gây chuyện, hắn thậm chí ngay cả ý niệm phản kháng cũng không có.
Quả nhiên, một lát sau, ở chỗ cao trước người Tần Phàm, thời gian dần qua hiện ra tám Đạo Tôn uy nghiêm, lần này từng người đều là vô cùng cường đại, là Chưởng Khống Giả tuyệt đối, ở trong không gian này, Tần Phàm thậm chí cảm thụ không đến mình có được một tia lực lượng! Tựa hồ đối phương tùy tiện một cái ý niệm trong đầu, mình sẽ ở vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục!
- Tuyệt đối là siêu việt Võ Thánh!
Mặc dù Tần Phàm không có bái kiến Võ Thánh chính thức, nhưng hắn từng cùng với Võ Thánh Cổ Mặc ở chung, cũng nghe đối phương giới thiệu qua một ít tình huống của Võ Thánh, lại cùng Càn Kinh Tần gia Võ Thánh Tần Quan có chỗ giao phong, nhưng hai người này đều không có cho hắn loại cảm giác này!
Nhưng tám đạo nhân ảnh trước mặt này cho hắn cảm giác thật sự là quá mạnh mẽ!
Hắn rõ ràng cảm nhận được cái gì là con sâu cái kiến!
Tại thời khắc này, Tần Phàm cảm giác mình chỉ là một con sâu cái kiến! Con sâu cái kiến vô cùng nhỏ bé! Căn bản đối với bất cứ chuyện gì cũng vô lực phản kháng!
Vào lúc này Tần Phàm căn bản ngay cả đầu cũng không dám ngẩn lên, chỉ có thể một mực đè thấp đầu của mình, cố gắng áp chế tâm tình chấn động của mình, đại khí cũng không dám ra.
- Nếu ta muốn khống chế vận mệnh của mình, ít nhất cũng phải đạt tới trình độ như bọn hắn mới được!
Trong nội tâm Tần Phàm biết rõ, võ đạo chi lộ của mình còn rất dài, thậm chí Càn Kinh Tần gia đối với hắn mà nói cũng chỉ là một trở ngại nhỏ trên con đường của hắn mà thôi, cho dù vượt qua rồi, phía trước còn có rất nhiều người càng mạnh hơn nữa!
Hôm nay, hắn sớm đã như những người khác trên Vũ Thiên đại lục này, đối với võ đạo bắt đầu có truy cầu điên cuồng mà chấp nhất! Thời điểm hắn chứng kiến người càng mạnh hơn nữa, hắn sẽ càng thêm khát vọng lực lượng.
Đan dược, Ma chủng, Chân Vũ Thần chúc phúc..., những cái này chính là ưu thế của hắn, là ưu thế để hắn siêu việt đỉnh phong, đặt chân mạnh nhất.
- Người đến từ phương nào...
Ngay thời điểm trong nội tâm Tần Phàm suy nghĩ lung tung, ở phía trước truyền đến một thanh âm uy nghiêm vạn phần, theo âm sóng này truyền đến là uy áp càng mạnh hơn nữa, cả người Tần Phàm cơ hồ muốn nghiêng ngã xuống đất.
- Đại Càn quốc Ngũ phẩm Chân Vũ thế gia Nam Phong Tần gia Tần Phàm, bái kiến chư vị Thánh Chủ.
Tần Phàm lần nữa đè thấp đầu của mình, cố gắng bảo trì để ình bình tĩnh nói. Hắn vẫn kiên trì, hắn giữ vững tư thái thuộc về cường giả của mình!
Trông thấy Tần Phàm biểu hiện, trong nội tâm tám vị Thánh Tôn kỳ thật vẫn có chút kinh ngạc. Bọn hắn đối với uy áp của mình tự nhiên là thập phần tinh tường, tuy không phải cố ý gây nên, nhưng bọn hắn tin tưởng dù là Võ Thánh tới đây, cũng chưa chắc có thể bảo trì bình tĩnh như Tần Phàm.
Các vị Thánh Tôn cũng biết rõ, Tần Phàm đây là đã chuẩn bị cường giả chi tâm.
Hướng tới lực lượng, nhưng sẽ không sợ hãi lực lượng.