TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1122

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn bóng dáng Sở Trần biến mất ở đầu cầu thang, nội tâm Trương Vận Quốc có kích động nói không nên lời.

“Mù đoán một chút, thiếu chủ là chuẩn bị viết một phong thơ, bảo mình mang đến Cửu Huyền Môn.” Trương Vận Quốc tràn đầy chờ mong, cảm giác cách giấc mơ càng ngày càng gần, thật tốt.

Sở Trần cũng không để cho Trương Vận Quốc chờ lâu, rất nhanh liền từ trên tầng đi xuống, trong tay quả thật cầm cái gì.

Trương Vận Quốc vội vàng đứng lên, thần sắc phấn chấn, không cách nào run rẩy một chút, ánh mắt vô cùng nóng rực, cung kính đứng ở trước mặt Sở Trần.

Sở Trần nhìn Trương Vận Quốc ánh mắt tràn đầy tán thưởng.

Mình quả nhiên không nhìn lầm người, Trương đạo trưởng quả nhiên là một người

điều tra.

Tin tức Thiên Cơ Huyền Đồ vừa ra, bao nhiêu người liều mạng đều muốn tìm được tung tích của Thiên Cơ Huyền Đồ, nhưng Thiên Cơ Huyền Đồ giống như biệt tăm biệt tích.

Ngay cả cục đặc chiến, những lực lượng phái Thiên Cơ này cũng tìm không thấy Thiên Cơ Huyền Đồ.

Trương đạo trưởng lại tìm được!

“Tôi suy nghĩ trước nghĩ sau, cho ngươi năm triệu tiền khởi nghiệp để xây dựng hệ thống điều tra, có chút không phóng khoáng.” Sở Trần nói: “Ở đây có 10 triệu, ngươi cầm đi, chỗ nên tiêu tiền liền tiêu.”

Dù sao cũng là tiền Liễu Thổ Hào mua tranh, Sở Trần dùng một chút cũng không đau lòng.

Trương đạo trưởng đau lòng.

Nhìn chi phiếu trong tay Sở Trần, Trương

đạo trưởng cả người đều cứng ngắc.

Không nhúc nhích.

Hạnh phúc cậu cho không phải là những gì tôi muốn.

Khuôn mặt Trương Vận Quốc rất cố gắng nặn ra nụ cười.

Hai tay trịnh trọng tiếp nhận chi phiếu, đồng tử Trương Vận Quốc đột nhiên co rụt lại.

Giống như là bỗng nhiên hiểu rõ.

Tôi hiểu rồi.

Sau khi thông qua chuyện này, thiếu chủ càng hiểu rõ tầm quan trọng của hệ thống tình báo, sở dĩ tăng cường lực lượng, thêm 10 triệu, là bởi vì thiếu chủ coi trọng năng lực của mình, cũng nói rõ thiếu chủ đối với việc xây dựng hệ thống tình báo sắp tới, hắn cũng muốn sớm ngày hoàn thiện hệ thống tình báo này, lại để cho mình rút lui đl tới Cửu Huyền Môn.

Đây mới là dụng ý của thiếu chủ.

Trương Vận Quốc đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định đến cực hạn: “Tôi hiểu rồi.”

Trương Vận Quốc ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi biệt thự Tống gia.

Mang trọng trách về phía trước!

Sở Trần nhìn bóng dáng Trương Vận Quốc rời đi, không khỏi cảm thán: “Trương đạo trưởng thoạt nhìn đối với công việc này rất yêu thích, ông ấy tìm được lý tưởng của mình rồi.”

Sở Trần tin tưởng, với năng lực của Trương đạo trưởng cùng với sự ủng hộ của mình ở sau lưng, chỉ cần thời gian, Trương đạo trưởng một tay sáng tạo ra hệ thống tình báo, sẽ thâm nhập toàn thế giới.

Sở Trần trở về phòng, chuẩn bị ngủ một giấc.

Hiện tại mới là hơn 6 giờ sáng, vốn bận rộn một đêm, Sở Trần vừa mới ngủ, lúc trở lại phòng, Tống Nhan cũng đang ngủ say, Sở Trần chần chờ một chút, vẫn là trước khi đi ngủ đăng nhập vào tài khoản phía sau đài của ‘Điếu Giả’, gửi tin nhắn cho Giang Ánh Đào.

Thời điểm Giang Ánh Đào rời khỏi Hoàng gia đã là hơn 4 giờ sáng, giờ này mới vừa trở lại quán bar 21 Dương Thành.

Giang Ánh Đào không có đi nghỉ ngơi, mà cầm điện thoại, ngồi trên sô pha, Tư Đồ Tĩnh pha một ấm trà.

“Bảy giờ, chúng ta liền báo cáo tin tức cho tiền bối ‘Điếu Giả’. Giang Ánh Đào trong mắt

tràn đầy chờ mong: “Phỏng chừng tiền bối ‘Điếu Giả’ cũng sẽ không nghĩ tới, chúng ta trong một đêm, có thu hoạch lớn như vậy.”

Tư Đồ Tĩnh cười hì hì: “Công lao lớn như vậy, tiền bối ‘Điếu Giả’ cỏ thể triệu kiến chúng ta hay không? Tôicòn chưa từng thấy qua tiền bối Thiên Võng Điện, không biết đẹp trai hay không, tuy rằng nghe tên có chút già, thế nhưng, đàn ông không phải càng già càng cỏ hứng thú sao!”

Giang Ánh Đào liếc cô một cái, lập tức nhìn thoáng qua thời gian, mới 6 giờ 21 phút.

Cô không có lựa chọn trước tiên báo cáo tin tức cho tiền bối ‘Điếu Giả’, cũng là bởi vì cô cảm thấy, quá sớm sẽ quấy rầy tin tức tiền bối ‘Điếu Giả’.

Chỉ 7 giờ thôi! Không thể sớm hơn nữa.

Ngay khi hai người vừa uống trà nâng cao tinh thần vừa tán gẫu về tiền bối ‘Điếu Giả’, điện thoại của Giang Ánh Đào đột nhiên rung lên một chút.

Thân thể Giang Ánh Đào lập tức đứng lên, Tư Đồ Tĩnh chỉ cảm giác trước mắt đều chấn động một chút, sau đó liếc mắt một cái.

“Là tin tức của tiền bối ‘Điếu Giả’.” Giang Ánh Đào mở ra nhìn,

Đọc truyện chữ Full