TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1169

Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Dương Tiểu cẩn.

Tất cả hy vọng rằng tiếp theo là thời gian để chứng kiến phép lạ.

Lúc này, bên ngoài đại sảnh lại truyền đến một trận thanh âm hỗn loạn, lại có tiếng bước chân, cũng có tiếng quát lớn, một đám mười mấy người vọt vào đại sảnh.

“Tôi vào tìm con gái tôi, các người dựa vào cái gì ngăn cản tôi?” Một người phụ nữ lông mày dựng thẳng lên, tức giận đùng đùng, còn dẫn theo mấy người đàn ông vạm vỡ, thậm chí bên cạnh còn có hai người trẻ tuổi ăn mặc giống phóng viên, trong lúc nhất thời khiến bảo vệ Tống gia trở tay không kịp, để cho bọn họ xông vào.

Tống Tà Dương nhíu mày đi tới: “Các người là ai?”

Dương Tiểu cẩn theo bản năng nắm chặt tay Ninh Tử Mặc.

Ninh Tử Mặc thần sắc trầm xuống.

Người phụ nữ này tự nhiên đã gặp qua.

Mẹ nuôi của Dương Tiểu cẩn, Triệu Bích Liên.



Cách đây không lâu, bà từng tới Tống gia, còn náo loạn một hồi.

Tối nay lại đến.

Bà ta muôn làm gì?

Triệu Bích Liên mặt mày bén nhọn, nhìn chằm chằm Dương Tiểu cẩn: “ông hỏi nó, tôi là ai?”

“Lần trước đã nói rõ ràng với bà, Tiểu cẩn cùng Dương gia bà, không còn liên quan nữa.” Ninh Tử Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Bích Liên.

“Người Dương gia?” Sở Trần hỏi một câu.

Ninh Tử Mặc gật đầu: “Bà ấy là vợ của Dương Khiêm, Triệu Bích Liên.”

Sở Trần ngẩn ra.

Lại là họ Triệu!

Sở Trần quyết định, đợi chuyện đêm nay qua đi, anh phải hảo hảo tính toán một quẻ,

xem có phải thật sự cùng họ Triệu tương xung hay không.

Mà trước mắt, sở Trần nhíu mày, người một nhà này rõ ràng có ý đồ không tốt, trễ như vậy xông vào Tống gia, còn dẫn theo phóng viên.

.

||||| Truyện đề cử: |||||

“Nếu như tôi nhớ không lầm, vụ án của Dương Khiêm, sắp tới sẽ mở phiên tòa.” Ninh Tử Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Triệu Bích Liên, lúc trước chính là

Dương Khiêm, khiến Dương Tiểu cẩn chịu nhiều thống khổ như vậy, Ninh Tử Mặc rất chờ mong nhìn thấy Dương Khiêm nhận được báo ứng xứng đáng.

“Tiểu Cẩn, con thật sự mặc kệ cha con sao?” Thanh âm Triệu Bích Liên mềm mại lên, mang theo vài phần nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên: “Ngày mai sẽ mở phiên tòa, nếu như con không giúp cha con, tội danh của ông ấy sẽ rất nặng.”

“Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế.” Dương Tiểu cẩn thản nhiên đáp lại: “Lúc trước khi ông ấy quyết định làm ra những chuyện này, nên nghĩ đến sẽ có ngày này.”

“Mọi người đều nghe thấy không?” Ngón tay Triệu Bích Liên run rẩy chỉ vào Dương Tiểu

cẩn: “Đây chính là con gái Dương Khiêm ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, ơn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, chẳng những không báo, ngược lại bỏ đá xuống giếng, đây chính là hung ác độc địa của Dương gia chúng tôi a.”

Óng kính của hai phóng viên đối diện với Dương Tiểu cẩn.

“Các người cút đi.” Ninh Tử Mặc đứng trước mặt Dương Tiểu cẩn, ánh mắt sát khí đằng đằng.

“Tối nay tôi dẫn theo phóng viên cùng tới đây, chính là muốn vạch trần bộ mặt thật của con sói mắt trắng Dương Tiểu cẩn này.” Thanh âm Triệu Bích Liên bén nhọn, chỉ vào Dương Tiểu cẩn: “Mọi người có thấy không? Mặt cô ta quấn đầy gạc, chính là bởi vì

khuôn mặt này vô cùng xấu xí, năm đó cô ta bị vứt bỏ, chồng tôi Dương Khiêm nhặt cô ta về nhà, vất vả nuôi lớn, các người đều thấy thái độ hiện tại của cô ta sao?”

“Xấu vô cùng?” Sở Trần liếc mắt một cái: “Bà cầm gương đi ra soi một chút liền biết cái gì gọi là xấu vô cùng.”

Triệu Bích Liên cười lạnh: “Dương Tiểu cẩn, cô cỏ bản lĩnh liền tháo gạc trên mặt ra, để mọi người nhìn xem cô xấu bao nhiêu! Quả

nhiên là tướng do tâm sinh a.”

“Nếu bà không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát.” Tống Tà Dương quát.

“Tôi đến thăm nữ con gái tôi, cho dù cảnh sát tới, thì có thể làm gì?” Triệu Bích Liên căn bản không sợ, thanh âm càng lúc càng bén nhọn, nói chuyện càng ngày càng khó nghe.

Ngưòi đàn bà chanh chua chửi bóng chửi gió.

Sở Trần coi như là thật sự lĩnh giáo qua.

“Cần giúp đỡ không?” Thanh âm Liễu Thiên Thiên vang lên bên tai Sở Trần: “Đối phó loại phụ nữ chanh chua này, bạo lực không giải quyết được vấn đề, nhưng tôi có có một loại

độc, chỉ cần bà ta vừa dính vào, sẽ vô cùng ngứa ngáy, đến lúc đó, bà ta liền ngoan ngoãn đi.”

Sở Trần nhìn Liễu Thiên Thiên một cái, dời đi hai bước, phải bảo trì khoảng cách với độc của người phụ nữ này.

Liễu Thiên Thiên:???

Đọc truyện chữ Full