TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 346

Max xoa lông mày một cách thô bạo. Nàng muốn làm điều gì đó thật tuyệt cho chàng, nhưng hoàn cảnh và thời gian đều không đúng để nàng có thể làm điều đó.

Nàng nhớ lại đống thư khổng lồ mà nàng đã viết ở Tháp Thế giới. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu nàng làm và gửi một vật gì đó kỷ niệm khi nàng có thời gian. Bụng nàng thắt lại khi nghĩ đến việc nàng đã rơi vào trạng thái thiếu ngủ hàng tháng trời chỉ để viết những bức thư mà nàng thậm chí không thể gửi được.

Nàng bật dậy khỏi chỗ ngồi và sốt ruột đi lang thang xung quanh doanh trại. Có thể mãi mãi nàng sẽ không thể khôi phục lại mối quan hệ với chàng. Chỉ vì chiến tranh kết thúc và họ trở về Anatole, không có nghĩa là mối quan hệ của họ sẽ trở lại như xưa.

‘Không, họ có thể an toàn quay lại Anatole không?’

Đột nhiên một cảm giác sợ hãi đến ngạt thở bao trùm lấy Max. Không thể để chàng đến một nơi nguy hiểm trong tình trạng này được. Nàng phải gặp Riftan và nói điều gì đó. Không có thời gian để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, nàng quấn chặt áo khoác và đi ra ngoài.

Ngay khi nàng ra khỏi cửa, một cơn gió dữ dội vụt qua mặt nàng. Nàng đợi một lát cho gió lặng rồi từ từ di chuyển tiếp.

Màn đêm phương Bắc dường như lạnh và tối hơn gấp nghìn lần so với phía Nam. Không có một ngôi sao nào trên bầu trời, và gió không ngừng thổi từ mọi hướng.

Nàng thở dài và lắc đầu. Các hiệp sĩ canh gác đang ngồi xung quanh trại, cùng với những lò lửa, và ủ ấm cơ thể. Nàng nhìn xung quanh, dựa vào những ngọn đèn đã thắp sáng, và nhanh chóng tìm thấy lá cờ của Remdragon.

Ngay khi nàng chuẩn bị đi đến đó, có người nắm lấy vai nàng. Max hoảng hốt và nhìn lại. Sau đó, một giọng nói có vẻ xin lỗi phát ra từ trên đầu nàng.

"Xin lỗi vì đã làm người giật mình."

Đó là giọng của Yulysion. Max thả lỏng.

"Ôi không. Trời tối quá nên ta không thể nhìn thấy cậu."

“Tôi thấy người ra khỏi doanh trại và chạy đến ngay… Tôi thậm chí không nghĩ về việc trời tối như vậy.”

Như thể Yulysion đang cố trấn an nàng, cậu ta tiến vài bước về phía có ánh sáng. Max mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thấp thoáng trong bóng đêm.

"Hôm nay cậu vẫn đứng gác sao?"

"Không. Tôi chỉ đang trên đường về sau khi ở phía sau hàng ngũ thôi. Phu nhân đang đi đâu vậy? Tôi sẽ hộ tống người.”

“Không, không cần đâu…”

Khi nàng vẫy tay với vẻ bối rối, Yulysion tỏ vẻ nghiêm nghị.

“Người không thể đi một mình. Có thể có một số người lạ trong doanh trại đấy.”

Max đảo mắt. Nàng không biết về binh lính của các trại khác, nhưng binh lính của Livadon và Whedon thì lịch sự với nàng một cách đáng xấu hổ. Nhưng nàng vẫn gật đầu, không muốn vật lộn.

“Chờ đã, ta muốn gặp Riftan.”

“Ngài Calypse đã đến doanh trại của chỉ huy đội Thánh Kỵ sĩ rồi.”

Yulysion chỉ về hướng ngược lại với hướng nàng đang đi. Max cau mày.

“Cuộc họp chiến lược…không phải đã kết thúc rồi sao?"

“Tôi nghĩ họ có điều gì đó cần thảo luận. Vì các pháp sư của Tháp Thế giới cũng ở cùng với họ, họ hẳn đang lên một kế hoạch chi tiết để xâm nhập vào thành phố.”

Có một nếp nhăn nhẹ trên trán cậu ta. Có lẽ cậu ta thấy khó chịu khi không thể tham gia cuộc họp. Yulysion đã bị từ chối một cách tàn nhẫn sau khi muốn cùng với Riftan xâm nhập vào Thành phố. Cậu ta thô bạo gãi đầu, sau đó quay lại nhìn nàng.

“Tôi có nên dẫn phu nhân đến trại của Ngài Leon không?”

Max do dự một lúc, rồi lắc đầu. Nàng muốn nói chuyện với chàng ngay lập tức, nhưng nàng không muốn làm gián đoạn một cuộc họp quan trọng. Cuối cùng nàng trở lại doanh trại của các pháp sư.

Trên thực tế, nàng không rõ mình muốn nói gì với chàng. Khi nàng ở Tháp Thế giới, có rất nhiều điều nàng muốn truyền đạt đến chàng. Nhưng bây giờ nàng không biết phải nói gì. Nàng cảm thấy xa cách hơn so với khi nàng ở Tháp Thế giới.

Nàng nằm xuống tấm chăn, buồn bã và kiệt sức. Dù thể lực nàng đã chạm xuống tận đáy vì cái lạnh và cuộc hành quân gian khổ, nàng vẫn không dễ dàng chợp mắt. Nàng vùi mặt vào chăn để không sụt sịt như một đứa ngốc.

Max trằn trọc cả đêm như vậy đã bao lâu rồi, nàng ngồi dậy khỏi chăn sau khi nhắm mắt chỉ một, hai tiếng. Sau khi nhẹ nhàng lau mặt bằng khăn ướt và chải đầu, nàng mặc áo khoác và thu dọn đồ đạc. Khi nàng ra ngoài, nàng nhìn thấy ánh bình minh bừng lên từ phía Đông.

Max, người đang nhìn cánh đồng tuyết trắng bạc với vẻ mặt mệt mỏi, bước đến nơi dựng chuồng ngựa tạm để chăm sóc cho Rem. Những người lính đã dọn dẹp doanh trại của họ và thu dọn đồ đạc.

Nàng nhanh chóng băng qua giữa những người lính đang tấp nập đi lại và đến gần nơi buộc Rem. Và khi chuẩn bị cho ngựa ăn, nàng nhìn thấy một cái bóng khổng lồ đột nhiên xuất hiện bên trong chuồng.

Nàng ngẩng đầu lên. Hình bóng Riftan mặc áo giáp xám bên ngoài chiếc áo dài xanh đậm rơi vào mắt nàng. Max liếc nhìn hình hình ảnh choáng ngợp với đôi mắt run rẩy.

Đột nhiên, nàng nhớ đến lúc nàng đoàn tụ với chàng, người vừa trở về sau trận chiến tiêu diệt rồng. Khi đó, nàng không thể ngờ rằng nhìn thấy chàng lại khiến nàng lo lắng đến vậy.

"Ta nghe nói nàng đã tìm ta ngày hôm qua.”

Chàng vừa nói vừa tiến lại gần nàng. Max cố gắng tìm kiếm điều gì đó để nói, và cuối cùng đã có thể thốt ra.

"Hôm qua…Em đã quá thiếu suy nghĩ. Em xin lỗi. Em chỉ…”

"Đừng xin lỗi."

Chàng cắt ngang lời nàng một cách thô bạo. Max thận trọng nhìn vẻ mặt của chàng. May mắn thay, không có dấu hiệu của sự tức giận. Riftan lắc đầu và lo lắng nói.

“Ta không có ý nói điều đó với nàng. Ta…không thực sự trách nàng.”

Riftan cắn môi. Sau đó chàng nói thêm một cách gay gắt.

“Không, thực ra, ta có thể đã trách nàng. Thực ra ta cũng không biết nữa. Nhưng ta biết một điều. Vì bản thân nàng, rời đi là một lựa chọn tốt. Lúc đó, ta… là một mớ hỗn độn.”

“Điều đó… nghĩa là sao?”

Max ngước đôi mắt bối rối lên nhìn chàng. Riftan cười khổ.

“Ba năm trước, ta không thể để nàng rời khỏi tầm mắt của ta dù chỉ một giây. Ta biết nàng đã nghẹt thở vì hành động của ta. Nhưng ta hoàn toàn không thể kiểm soát được mình. Ta đã cố gắng kiềm chế, nhưng ta không thể chịu đựng được nếu không gặp nàng dù chỉ trong giây lát.”

Riftan đưa tay lên và vuốt đôi môi mình. Và chàng nói điều đó một cách bình tĩnh đến đáng sợ.

“Ta không giúp được gì cho nàng. Đó là một sự thật mà ta đã nhận ra sau khi suy nghĩ và trăn trở trong suốt ba năm qua. Nếu không vì hoàn cảnh của chúng ta lúc đó, sự hoang tưởng của ta cuối cùng sẽ khiến nàng chết ngạt. Khi đi đến kết luận đó, ta phải thừa nhận rằng việc nàng ra đi là một lựa chọn sáng suốt.”

Max mở miệng với vẻ mặt khó hiểu. Chàng nhìn xuống mặt đất và nói như đang cố làm cho giọng mình nghe thật nhẹ nhàng.

“Ta không mỉa mai, ta đang rất nghiêm túc. Vì vậy… hãy quên những gì ta đã nói ngày hôm qua.”

Sau đó chàng quay lại và cố thoát khỏi chuồng ngựa một lần nữa. Cảm giác ớn lạnh bao trùm khắp cơ thể nàng khi nhìn thấy cảnh đó. Tại sao chàng lại nói điều đó vào thời điểm này? Như thể nó sẽ là lần cuối cùng.

Max ngơ ngác nhìn chàng, nhăn mặt và đi theo chàng. Sau đó, nàng nắm lấy cánh tay của chàng và hét lên với một giọng bực tức.

“Sao, sao chàng có thể nói điều ngớ ngẩn như vậy?”

Riftan nhìn xuống nàng với vẻ ngạc nhiên. Môi Max run lên, cố kìm nén tiếng nói đứt quãng của mình.

“Em, em chỉ... Em rất đau lòng khi biết mình đã làm cho chàng bất an như vậy. Em chỉ ghét sự thật rằng em đã làm cho chàng trở nên như vậy! Em… Nếu em tin tưởng chàng… Khi đó em… Nếu, nếu em mạnh mẽ hơn một chút… Không có lý do gì để chàng phải có một khoảng thời gian khó khăn như vậy…”

Đột nhiên nước mắt lăn dài và nàng phải ngừng nói. Đầu mũi nàng ngứa ran. Nàng nắm lấy áo của chàng và lắc đầu.

“Em, em muốn thay đổi vì chàng. Vì chàng, em có thể thay đổi. Em đã ghét bản thân mình rất nhiều… Vì Riftan trân trọng em như vậy… Cuối cùng em đã có thể yêu bản thân mình. Bởi vì chàng ở đó, em…”

Khi cảm xúc dâng trào, giọng nói của nàng ngày càng run rẩy. Nàng đỏ mặt. Nàng đã không còn xấu hổ về chứng nói lắp của mình nữa, nhưng giờ phút này nàng lại vô cùng căm ghét điểm yếu của mình. Nàng muốn truyền đạt cảm xúc của mình rõ ràng hơn.

Nàng ngước nhìn chàng với đôi mắt ngấn lệ. Riftan có một khuôn mặt hoang mang. Chàng thật sự không biết trái tim của nàng sao? Max dùng tay áo lau khoé mắt, rồi lục trong túi và lấy ra sợi dây treo kiếm sơ sài.

Mặt nàng nóng lên vì xấu hổ, nhưng bây giờ, giữ thể diện thì có ích gì chứ? Nàng buộc nó vào thắt lưng của chàng. Và nàng xì mũi và nói.

“Khi, khi chàng quay lại, em sẽ làm một cái khác tốt hơn. Em sẽ luyện tập… Em sẽ làm món đồ trang trí đẹp nhất trên thế giới. Nếu nó đứt… em sẽ làm cái mới cho chàng. Nếu nó bị hỏng, em sẽ làm một cái mới… Nếu nó hỏng một lần nữa…”

Lời nói của nàng không đi xa hơn. Chàng tóm lấy nàng và kéo nàng ra phía sau doanh trại. Max nín thở. Riftan đẩy nàng ra sau một tảng đá, nhấc bổng nàng lên và hôn nàng một cách mãnh liệt. Nước mắt lăn dài giữa đôi môi của họ.

Riftan siết chặt đầu nàng bằng bàn tay mạnh mẽ của mình. Nàng run rẩy khi bị mắc kẹt giữa tảng đá lạnh giá và cơ thể cứng như thép. Cảm giác như có ngọn lửa lan tỏa khắp cơ thể đông cứng của nàng. Riftan phát ra một tiếng rít nhỏ khi chàng phả một hơi thật mạnh trên môi nàng.

"Hãy thề với ta."

Chàng nghiêm nghị thì thầm.

"Hãy thề ở đây và bây giờ rằng, nàng sẽ không bao giờ làm điều gì liều lĩnh, rằng sự an toàn của nàng lúc nào cũng là trên hết.”

Max gật đầu với đôi mắt đẫm lệ. Chàng cắn môi nàng.

“Hãy nói đi. Nàng thề sẽ không bao giờ vứt bỏ mạng sống của mình.”

"Em, em thề."

Nàng khẽ thút thít trên môi chàng. Riftan ôm chặt lấy nàng như muốn nghiền nát cơ thể nàng. Nàng cũng ôm lấy chàng bằng tất cả sức lực của mình.

Đọc truyện chữ Full